Lạc Tinh Dữ lập tức đứng ngây tại chỗ.
"Rất cảm ơn anh, anh trai!" Cô bé vừa nói, vừa vươn tay, ôm hờ cơ thể của Lạc Tinh Dữ, cho cậu bé một cái ôm.
"Đưa cô bé đi thôi." Lạc Văn Thư sờ đầu Lạc Tinh Dữ.
"... Vâng." Cậu bé khó khăn gật đầu, nhận lấy ấn tín từ trong tay Lạc Văn Thư, chậm rãi in lên mi tâm của cô bé.
Gió lạnh lẽo thổi đến, quỷ môn mở ra.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Buổi tối hơn 11 giờ.
Sau khi đưa cô bé rời đi, Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ ở khu vui chơi tìm một góc yên tĩnh ngồi một lát, sau đó chuẩn bị về nhà.
Đi ra khỏi góc xó xỉnh, trở lại nhân gian náo nhiệt sầm uất.
Người đi qua đi lại, tụ năm tụ ba, vừa nói vừa cười.
Xung quanh, người bán hàng rong bận rộn buôn bán, có kẹo bông, đậu hủ thối, kẹo hồ lô, cá nướng..
Một lớn một nhỏ cũng không vội trở về, chậm rãi đi về phía trước.
Một lát sau, bỗng nhiên Lạc Tinh Dữ mở miệng nói, "Mẹ, cảm ơn mẹ!"
Cậu bé rất thông minh, hiểu biết nhiều thứ hơn so với bạn cùng lứa, nhưng bị giới hạn hoàn cảnh sinh hoạt, cho tới bây giờ cậu bé không biết là, một đứa bé có thể bi thảm như vậy.
Mà thiếu chút nữa, cậu bé cũng đã biến thành một trong số đó.
Ngày đó, sau khi mẹ rời đi, nếu như Lạc Văn Thư không đến, vậy cậu bé sẽ biến thành một đứa bé không ai muốn, không có chỗ ở, không có cơm ăn, không có quần áo để mặc, càng không thể tiếp tục đi nhà trẻ được...
Cậu bé cũng không biết mình sẽ thế nào, có thể sẽ giống như mấy người ăn xin nhìn thấy trên đường...
"Mẹ chăm sóc con, là chuyện phải làm." Lạc Văn Thư dắt tay cậu bé, giọng nói nhẹ nhàng, rất nhanh đã tiêu tán bên trong gió đêm mát mẻ.
Lại đi một đoạn đường nữa, Lạc Tinh Dữ thấy ven đường có một hàng vỉa hè, cậu bé dừng lại, đưa tay chỉ bên kia, ngửa đầu nhìn Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi, con mua hoa cho mẹ nhé!"
Đó là một hàng vỉa hè bán hoa, có rất nhiều hoa đủ màu sắc, dùng giấy xinh đẹp bọc lại, bên trong còn đặt một cái đèn nhỏ chớp nháy, nhìn rất xinh đẹp.
Chủ sạp là một cô gái trẻ tuổi, mang theo một cái ghế nhỏ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng rao hàng với những người đi ngang qua.
Hoa kia không đắt, chín tệ chín là có thể mua được một bó.
Vừa vặn Lạc Tinh Dữ có 10 tệ, là hôm nay kiếm được từ trong tay bạn nhỏ Tôn Nhất Vũ ở nhà trẻ.
"Người bạn nhỏ, mua hoa không?" Cô gái bày sạp thấy Lạc Tinh Dữ kéo Lạc Văn Thư đến, cười hỏi cậu bé.
"Vâng." Cậu bé gật đầu một cái, liếc nhìn một vòng, phát hiện mỗi bó hoa đều vô cùng xinh đẹp, nhất thời rất khó lựa chọn, không có cách nào quyết định, chỉ có thể quay đầu lại nhờ giúp đỡ.
"Mẹ, mẹ thích cái nào?"
Lạc Văn Thư nghe vậy, quan sát một chút, cũng cảm thấy giống nhau, đều rất đẹp.
"Bó nào cũng được." Cô trả lại.
Vì vậy vấn đề khó khăn này lại ném lên người Lạc Tinh Dữ, cậu bé xoắn xúyt đến mức nhíu mày.
Cô gái bày sạp cũng nhìn ra một lớn một nhỏ đang khó lựa chọn, vì vậy thử đề cử, "Nếu không lấy hoa hồng màu hồng đi, hoặc là hoa hướng dương cũng được."
Đại khái hôm nay mua đồ màu hồng quá nhiều, bây giờ Lạc Tinh Dữ nhìn màu hồng cũng thấy rất đẹp, vì vậy chọn hoa hồng màu hồng.
Cậu bé từ chủ sạp nhận lấy bó hoa nhỏ, đồng thời từ trong túi quần lấy ra một tờ tiền 10 tệ nhăn nhúm đưa đến.
"Mẹ ơi, cho mẹ!" Cậu bé đưa bó hoa cho Lạc Văn Thư.
"Bạn nhỏ nhà cô thật sự quá ngoan!" Chủ sạp cười thở dài, vừa tìm một đồng thối lại cho Lạc Tinh Dữ.
Lúc này sạp hàng lại tới một vị khách, là một chàng trai, vóc dáng rất cao, ít nhất cũng là 1m8, tóc được cắt ngắn nhẹ nhàng thoải mái, mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao màu xám, khuôn mặt thuộc dạng dễ nhìn, giống như là một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
"Anh đẹp trai, mua hoa sao?" Chủ sạp hỏi.
Chàng trai gật đầu: "Muốn mua một bó hoa hướng dương."
Anh ấy vừa nói, vừa cầm điện thoại ra quét mã trả tiền, rồi sau đó nhận bó hoa từ trong tay chủ sạp.
"Tùng Tử, một mình cậu chạy đến chỗ này làm gì?"
"Hả, cậu mua hoa?"
Đi đôi với tiếng nói chuyện, là ba bốn chàng trai đi đến, tuổi tác cũng không lớn, vừa cười vừa vây chàng trai mua hoa ở chính giữa.
Có người hỏi: "Cậu mua cái này làm gì?"
Chàng trai mua hoa trả lời theo bản năng: "Có thể làm gì chứ, tất nhiên là tặng bạn gái của tôi rồi!"
Anh ấy vừa nói xong, nhất thời những người còn lại đều cười phá lên.
"Ha ha ha ha!"
“Được rồi, Tùng Tử ơi, cậu độc thân lâu nên xuất hiện ảo giác đúng không, bạn gái của cậu ở chỗ nào?"
"Không hổ là cậu nha Tùng Tử, giọng điệu đương nhiên này, tôi thiếu chút nữa tin rồi đó."
Chàng trai mua hoa, cũng chính là Hạ Tùng, nghe được lời của bạn mình nói, vẫn theo bản năng nói tiếp, "Tại sao tôi lại không có bạn gái..."
"Cậu đừng nói bạn gái trong miệng cậu là con búp bê ở nhà cậu đó nhé!"
"Tùng tử, cậu nói đi, điều kiện của cậu tốt như vậy, con gái theo đuổi cũng nhiều, sao lại lưu lạc đến bước đường này chứ?"
"Tôi thấy, nếu như cậu rảnh thì nên đi bệnh viện khám một chút đi?"
Lời của những người bạn nè, nghe vào có chút quá đáng, nhưng tuyệt đối không có ác ý.
Năm nay Hạ Tùng 23 tuổi, tốt nghiệp đại học hai năm, điều kiện gia đình không tệ, không có áp lực về kinh tế, làm một giáo viên dạy thể dục cấp 2 ở trong thành phố này.
Cả người của anh ấy chỗ nào cũng tốt, dáng dấp cao, khuôn mặt cũng đẹp trai, không hút thuốc lá, thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè uống chút rượu, tính cách rất tốt, mặc kệ là trên mạng hay là thực tế, đều đối xử ôn hòa lễ độ với mọi người, nếu có người gặp phiền phức, mặc kệ quen hay không quen, đều có thể giúp đỡ một chút.