Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 155

Chương 155 -
Chương 155 -

Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, còn ở đập chứa nước cứu một đứa bé sắp chết đuối.

Dù sao bạn bè họ hàng xung quanh, gần như không ai nói anh ấy không tốt.

Nếu miễn cưỡng nói tật xấu của anh ấy, cũng chỉ có một, đó chính là gần đây anh ấy có một sở thích ---

Một chàng trai, lại thích búp bê, chính là loại búp bê BJD tinh xảo.

[BJD là viết tắt của cụm từ tiếng anh Ball Jointed Doll. Mẫu búp bê này mô phỏng theo cơ thể người thật]

Hơn nữa cũng thích không giống như bình thường, mỗi ngày ra ngoài đi về đều chào hỏi một tiếng, xem ti vi, ăn cơm, ngủ, đều đặt búp bê bên cạnh mình.

Trong nhà có dép của nữ, đồ dùng trong phòng vệ sinh đều là kiểu tình nhân.

Trong tủ quần áo của phòng ngủ treo đầy quần áo của con gái, hỏi thì nói là mua cho bạn gái.

Người xung quanh cảm thấy anh ấy bị nhập ma, nhưng trừ chuyện này ra, mỗi thứ đều rất bình thường.

Hạ Tùng cầm bó hoa hướng dương mới mua, sửng sốt tại chỗ một hồi lâu.

Một người bạn đi đến, vỗ vai anh ấy, "Đi thôi, về nhà!"

"... Được." Giọng nói của Hạ Tùng tràn đầy sự buồn bã thất vọng, gật đầu một cái, đi theo bạn rời khỏi chỗ này.

Kết quả ngẩng đầu lên, đã thấy bên cạnh sườn có hai người đang đứng.

Một nam một nữ, hình như là tình nhân.

Nam cao khoảng 1m7, vóc người trung đẳng, tóc hơi dài rối bời, nhuộm thành màu vàng, mặc áo sơ mi quần cụt, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn.

"Không phải anh đã nói, hoa này có lợi ích gì sao? Lại không thể ăn, cũng không để được mấy ngày..."

Đối tượng anh ta oán trách là cô gái đứng bên cạnh, tóc dài cột thành đuôi ngựa, mặc một cái áo sơ mi trắng và quần jean, trên chân mang đôi giày màu trắng.

Cô gái này có khuôn mặt thanh thuần, dịu dàng, không có chút tính công kích nào, nhìn vào sẽ làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Giọng nói của người nam này có chút lớn, rất nhiều người xung quanh đều tò mò nhìn chỗ này.

"Em chỉ nói ở chỗ này có bán hoa thôi." Cô gái bị vô số ánh mắt quan sát, cũng cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay kéo người nam kia, "Chúng ta đi thôi..."

Nhưng người nam kia không chịu buông tha, tiếp tục nói, "Anh còn không biết mấy cô gái các em sao? Ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng trong lòng lại không phải như vậy, nếu không em nói chuyện này làm gì?"

"Em không có." Thấy càng nhiều người nhìn đến chỗ mình, cô gái cảm thấy vừa khó chịu lại ủy khuất, cô ấy nhỏ giọng giải thích một câu, vừa tiếp tục muốn kéo người nam rời đi.

"Sao thế, em còn ủy khuất?" Người nam đứng tại chỗ, không nhúc nhích, "Tôn Giai Mộng, em có thể đừng hư vinh như vậy hay không? Ít xem mấy bộ phim ngôn tình trên tivi đi, suốt ngày đừng có mà muốn lãng mạn này lãng mạng kia..."

Vốn dĩ người xung quanh chỉ tò mò liếc nhìn bên này, lại nhìn tổ hợp hoa tươi cắm bãi phân trâu này lâu một chút, không nghĩ đến còn có loại tình huống làm cho người ta cạn lời như thế này.

"Mẹ kiếp, người nam kia có bệnh đúng không? Cái gì gọi là ‘Anh còn không biết con gái các em sao?’”

"Một bó hoa chỉ có 9 tệ 9, cái này cũng được xem là hư vinh sao, không biết còn tưởng rằng mấy vạn mấy chục ngàn đó..."

"Rốt cuộc cô gái này thích tên này ở chỗ nào vậy?"

Vốn dĩ người nam này còn muốn mắng bạn gái, nghe được nghị luận xung quanh của mọi người, vẻ mặt hơi cứng đờ, rồi sau đó nhanh chóng thay đổi lời nói, "Được rồi được rồi, mua hoa cho em, đừng có xụ mặt như thế nữa, thật là!"

Anh ta vừa nói chuyện, vừa không tình nguyện đi đến sạp hàng bán hoa kia.

"Không cần, chúng ta đi về thôi." Cô gái tên Tôn Giai Mông cúi thấp đầu hơn, kéo người nam muốn rời đi.

Người nam này đột nhiên trở nên cố chấp, trở tay bắt lấy cổ tay cô ấy, dùng sức kéo một cái, cô gái bị anh ta kéo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xuống đất.

Trái lại người nam còn quay đầu chỉ trích cô gái, "Em có ý gì? Đùa giỡn tính khí với anh?

"Em..." Tôn Giai Mộng mới nói được một chữ.

Người nam đã cười lạnh: "Thật sự cho là anh sẽ nuông chiều em sao?"

Nói xong hất tay bỏ đi.

Chỉ để lại cô gái bị mọi người đồng tình quan sát.

"Đi thôi, Tùng Tử!"

"Tên này thật không đáng mặt đàn ông, tôi thật muốn cho anh ta một quyền!"

“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, lại bại hoại này, khẳng định cũng không phải là dưỡng thành một hai ngày, cô gái kia cũng thiệt là, thứ ba chân khó tìm, nam hai chân thì đầy phố, không chia tay chờ dẫn về ăn tết à!"

Xem xong náo nhiệt, người bạn vừa gọi Hạ Tùng rời đi, vừa chê bai.

Kết quả phát hiện người bị kéo không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, vẫn luôn nhìn về phía bên kia.

"Tùng Tử?"

"... Không phải chứ, ánh mắt này của cậu là có ý gì?"

Mấy người bạn vây lại, thấy vẻ mặt của Hạ Tùng không đúng lắm, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói trẻ con, "Anh ơi."

Mọi người cúi đầu nhìn thử, là một bé trai mặc đồng phục nhà trẻ mang cặp sách nhỏ.

"Sao vậy?"

"Là gọi bọn anh sao?"

Lạc Tinh Dữ lắc đầu một cái, chỉ vào Hạ Tùng, "Em gọi anh trai này."

Giờ phút này Hạ Tùng cũng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn lại, "Người bạn nhỏ, có chuyện gì sao?"

Lạc Tinh Dữ chỉ vào hoa trong tay anh ấy, "Có thể cho em hoa này của anh được không?"

Hạ Tùng có chút bất ngờ, chẳng qua anh ấy mua hoa này, cũng là suy nghĩ nhất thời.

Trong khoảng thời gian này, anh ấy thường xuyên đột nhiên có suy nghĩ tương tự, ví dụ như mua một ly trà sữa, mua son môi, một chai nước hoa.

"Cho em." Anh ấy đưa hoa hướng dương cho Lạc Tinh Dữ.

Lạc Tinh Dữ nói cảm ơn, cầm hoa chạy đến bên cạnh cô gái, nhỏ giọng gọi, "Chị ơi."

Tôn Giai Mộng đang khóc nức nở, nghe tiếng gọi lập tức giơ tay lau nước mắt một chút, rồi sau đó mới nhìn về phía cậu bé, "Sao vậy, người bạn nhỏ?"

Bình Luận (0)
Comment