Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 156

Chương 156 -
Chương 156 -

Giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào.

Lạc Tinh Dữ đưa hoa cho cô ấy, "Hoa này tặng cho chị."

Tôn Giai Mộng nhìn bó hoa hướng dương kia, nhất thời ngây tại chỗ.

Mới vừa rồi dưới tình huống không thoải mái đó, có người tốt tặng hoa cho cô ấy, cô ấy có thể hiểu được.

Nhưng người có lòng tốt này lại là một người bạn nhỏ đi học nhà trẻ, hơn nữa vừa khéo là hoa hướng dương mà cô ấy thích nhất...

"Mẹ nói, nếu như chị có nghi ngờ gì không nghĩ ra, ngày mai có thể đến miếu Nguyên Phúc của thôn Thượng Dung ở ngoại ô phía Nam, thành tâm thêm một hòn đá cho miếu, nghi ngờ của chị sẽ được giải đáp."

Cô ấy không trả lời, Lạc Tinh Dữ trực tiếp nhét hoa vào trong tay cô ấy, lại nói một cây, "Giống như bó hoa hướng dương này."

Mặc dù lời nói của người bạn nhỏ trước mặt khó hiểu, nhưng câu nói cuối cùng kia, lại đoán trúng tâm tư của cô ấy, cô gái theo bản năng nhận bó hoa.

"Em..." Tôn Giai Mộng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng người bạn nhỏ đã chạy đi, chạy về phía một người phụ nữ trẻ tuổi mặc kỳ bào, chắc là mẹ trong miệng của cậu bé.

Đúng lúc đối phương cũng nhìn về phía này.

Ánh mắt giao nhau, đối phương cười nhẹ gật đầu với cô ấy, rồi sau đó dắt tay người bạn nhỏ rời đi.

Chỉ một cái nhìn này, Tôn Giai Mộng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng cặp mắt kia, bĩnh tĩnh như nước, giống như có một loại ma lực đặc biệt, có thể trấn an lòng người.

Người xem náo nhiệt xung quanh cũng từ từ tản đi, cô ấy thu hồi tầm mắt, hít mũi một cái, cầm hoa lên, chuẩn bị rời đi.

Lúc này trong lơ đãng nhìn thấy một bóng người.

Đó là một chàng trai rất cao, mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao màu trắng, choàng vai bá cổ với đám bạn, từ từ đi xa.

Cô ấy đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn mấy lần, có một loại cảm giác không nói ra được, hình như rất quen thuộc, nhưng cho đến bây giờ cô ấy chưa từng gặp người này.

Nhóm người kia biến mất ở khúc cua, Tôn Giai Mộng mới thu hồi tầm mắt, cầm hoa đi về phía nhà mình.

Cô ấy đi bộ khoảng chừng mười phút, chợt nghe được tiếng kèn xe, ngay sau đó một chiếc xe màu trắng từ phía sau lái đến, dừng ở ven đường trước mặt.

Là bảng số xe quen thuộc.

Tôn Giai Mộng sửng sốt một chút, đi đến.

Cửa xe từ ghế lái từ từ hạ xuống, có thể thấy người lái xe là một cô gái tóc ngắn, nghiêng đầu nhìn về phía bên này, hung dữ trợn mắt nhìn cô ấy một cái, giọng nói không hiền lành chút nào, "Đứng chỗ đó làm gì? Lên xe."

Vì vậy Tôn Giai Mông kéo cửa xe bước lên xe, đặt hoa ở bên cạnh, cài dây an toàn, lại ôm bó hoa vào lòng.

Cô gái lái xe thấy vậy, giận đến mức nghiến răng: "Tôn Giai Mộng, cmn cậu có chút tiền đồ được không hả? Chỉ là một bó hoa 9 tệ 9 mà thôi, thích thì tự mua lấy, cũng không phải là không mua nổi, tại sao lại phải trông cậy vào cái tên đần kia?"

Cô gái tóc ngắn tên là Hạ Khả Tâm, là bạn thân cùng nhau lớn lên với Tôn Giai Mộng.

Đại khái là hơn nửa tháng trước, cô ấy và Tôn Giai Mộng cùng nhau đi dạo phố.

Trên con đường xe ngựa như nước, xung quanh có rất nhiều người đi đến đi lui, các cô vừa đi vừa nói chuyện, bàn bạc xem chút đi nữa đi chỗ nào ăn cơm.

Chợt nghe bên cạnh có người gọi một tiếng, "Tôn Giai Mộng!"

Giọng nói kia giống như giọng vịt đực, trước nay Hạ Khả Tâm chưa từng nghe qua, nhưng lại gọi tên của bạn tốt, vì vậy cô ấy quay đầu nhìn thử.

Là một chàng trai bình thường, tóc nhuộm vàng, thời gian qua lâu, tóc mới mọc ra, nửa vàng nửa đen, nhìn vào có chút giống lưu manh.

Hạ Khả Tâm chắc chắn mình chưa từng gặp người này, vì vậy nghiêng đầu hỏi bạn thân bên cạnh, "Giai Mộng, cậu quen biết anh ta sao?"

Sau đó phát hiện, Tôn Giai Mộng vừa mới nói chuyện với mình, lúc này ánh mắt đờ đẫn đứng tại chỗ.

"Giai Mộng?" Hạ Khả Tâm có chút nghi ngờ kêu một tiếng, vừa đưa tay lắc lư trước mặt cô ấy.

Lúc này chàng trai kia đi đến, một tay khoác lên vai của Tôn Giai Mộng.

Lúc ấy Tôn Giai Mộng mặc áo sơ mi trắng, cái tay kia, vừa đen, ngón tay vừa to vừa ngắn, trong kẽ tay còn có vết bẩn màu đen không được rửa sạch.

"Này!" Hạ Khả Tâm nhìn thấy, hung hăng đánh rồi đẩy cái tay heo kia xuống vai bạn thân, giọng điệu tràn đầy hung dữ chất vấn, "Anh là ai?"

Tên kia bị đánh có chút đau, trừng mắt nhìn Hạ Khả Tâm, há miệng muốn mắng người, nhưng không biết tại sao lại nhịn xuống, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, dùng một loại giọng nói dịu dàng làm cho người ta nổi da gà nói, "Giai Mộng, không giới thiệu bạn của em cho anh sao?”

Mới vừa rồi còn kêu đầy đủ họ tên, bây giờ lại kêu thân mật như vậy, Hạ Khả Tâm cảm thấy người này có bệnh, cô ấy miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn mắng người, kéo bạn thân chuẩn bị rời đi.

Lại nghe Tôn Giai Mộng ngơ ngác nói, "Cô ấy là bạn thân của em, Hạ Khả Tâm."

Hạ Khả tâm lập tức ngây ngẩn tại chỗ, có chút không dám tin tưởng, hỏi: "... Cậu thật sự biết người này?"

Tôn Giai Mộng không lên tiếng, chỉ nghe cái tên mà Hạ Khả Tâm nói là có bệnh mở miệng trả lời, "Xin chào, tôi là Trần Bưu bạn trai của Giai Mộng."

Rồi sau đó Tôn Giai Mộng cũng lên tiếng, "Đúng, anh ấy là bạn trai của tớ."

Hạ Khả Tâm: "???"

"Không phải bạn trai của cậu chính là..." Hạ Khả Tâm theo bản năng mở miệng nói, nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên quên mất mình nói cái gì, chỉ còn lại sự khó hiểu trong lòng.

Cô ấy không nhìn cái tên có bệnh này, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Giai Mộng, "Má nó, cậu lúc nào có bạn trai, sao tớ lại không biết? Đây là nói dối vào ngày cá tháng tư trước với tớ đúng không?!"

Người tên Trần Bưu nghe nói như vậy thì không vui, "Chúng tôi mới qua lại không bao lâu, cô không biết cũng rất bình thường, hơn nữa cho dù hai người là bạn thân, nhưng Giai Mộng có bạn trai cũng không cần phải báo cáo với cô!"

Bình Luận (0)
Comment