"Đúng không, Giai Mộng?" Trần Bưu nhìn về phía Tôn Giai Mộng.
Tôn Giai Mộng gật đầu, "Đúng, bọn tớ mới lui đến không được bao lâu."
Cô ấy nói xong chuyện đi, đi tới bên cạnh Trần Bưu, nhìn Hạ Khả Tâm, "Khả Tâm, giới thiệu với cậu, đây là Trần Bưu bạn trai của tớ."
Giọng điệu nói chuyện của cô ấy rất bình thường, vẻ mặt cũng như vậy.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Hạ Khả tâm chính là mình còn chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ đáng sợ.
Vì vậy cô ấy tự véo mình một cái, rất đau, chứng minh đây không phải là mơ.
"... Anh ta thật sự là bạn trai của cậu?"
"Ừ."
"... Cậu thật sự không lừa tớ chứ? Trước tiên cậu đừng vội trả lời, suy nghĩ đến tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta, trả lời tớ!"
"Không có lừa cậu mà."
Hạ Khả Tâm vô cùng đau khổ tạm thời chấp nhận sự thật đáng sợ này.
Cô ấy lại tỉ mỉ quan sát Trần Bưu, lấy sự hiểu biết của cô ấy đối với Tôn Giai Mộng, người nam này từ đầu đên cuối thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của Tôn Giai Mộng, thật sự quái lạ.
---
"Lúc ấy cậu nói với tớ, đừng trông mặt mà bắt hình dong, anh ta nhất định có chỗ hơn người, chẳng qua là tớ tạm thời không nhìn ra." Hạ Khả Tâm cắn răng, "Sau đó tớ hỏi cậu, rốt cuộc thích anh ta chỗ nào, cậu cũng không nói được cụ thể là gì, chỉ nói anh ta đối xử với cậu rất tốt..."
"Bó hoa chín tệ chín! Không phải là chín mươi chín ngàn tệ, cũng không phải là chín vạn chín, cũng chỉ là chín tệ chín mà thôi! Bởi vì chuyện này mà anh ta mắng cậu là ham hư vinh trước mắt rất nhiều người..."
Hạ Khả tâm nhìn Tôn Giai Mộng, lập tức không nhịn được tức giận, "Má nó, vậy mà cậu nói anh ta đối xử rất tốt với cậu?!"
"Tớ..."
Tôn Giai Mộng nghe vậy, cắn răng, muốn mở miệng phản bác nhưng không biết nói gì.
Một lát sau, bỗng nhiên cô ấy ý thức được một chuyện, "Sao cậu lại biết?"
Hạ Khả Tâm cười lạnh một tiếng, "Cậu có một người bạn trai đần rồi, cứ như vậy ném bạn tốt là tớ đây đi, tớ chỉ có thể đi chơi với người khác, tan cuộc chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên có người cầm điện thoại, để cho tớ nhìn một video trong vòng bạn bè của người đó, hỏi tớ người bên trong có phải là cậu hay không."
Lúc ấy cô ấy xem xong, lửa giận bốc cao ba mét, nếu là ở hiện trường, nhất định sẽ tát cho cái tên Trần Bưu kia một cái, để cho anh ta cút xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Đáng tiếc cô ấy không ở đó.
Chẳng qua cũng không tính là quá xa, vì vậy lái xe chạy đến.
Nghĩ đến đây, Hạ Khả Tâm nghĩ đến một chuyện khác, "Mới vừa rồi tớ gọi điện cho cậu mấy lần cậu cũng không nhận, điện thoại của cậu là để trang trí à?"
"Điện thoại của tớ ở chế độ yên lặng..." Tôn Giai Mộng nhỏ giọng nói.
Xế chiều hôm nay Trần Bưu hẹn cô ấy ra ngoài, trước tiên hai người đi đến quán ăn ăn cơm, sau đó đi chợ đêm dạo một chút, đến chín giờ lại đi xem phim, lúc đi ra đã hơn mười một giờ.
Tôn Giai Mộng nói thời gian đã trễ lắm rồi, cô ấy nên về nhà.
Trần Bưu lại không chịu, nói cũng đã ra ngoài rồi, trở về nhà làm gì, đi khách sạn gần đó thuê một phòng ngủ qua đêm, sáng ngày hôm sau trực tiếp đưa cô đi làm luôn.
Suy nghĩ của Trần Bưu cũng không khó đoán.
Trong khoảng thời gian hai người hẹn hò, chỉ phát triển đến bước nắm tay, ôm, ngay cả hôn cũng không có.
Tôn Giai Mộng không biết mình bị cái gì, rõ ràng trong lòng rất thích Trần Bưu, nhưng đối với tất cả hành động thân mật, ngay cả nắm tay cơ bản nhất với anh ta cũng rất kháng cự.
Nhiều lần Trần Bưu muốn hôn cô ấy, đều bị cô ấy tránh đi.
Vì vậy Trần Bưu tức giận, mà lúc anh ta tức giận bộ dạng rất đáng sợ, hình như lúc nào cũng có thể ra tay đánh người.
Lúc ấy Tôn Giai Mộng rất sợ hãi.
Chẳng qua cuối cùng Trần Bưu không làm gì cả, chỉ là vứt cô ấy ở đó rồi tự về nhà, ngày hôm sau lại liên lạc với cô ấy.
Cho tới hôm nay, Trần Bưu vẫn muốn quan hệ hai người trở nên thân mật hơn, nhưng Tôn Giai Mộng không chịu hôn, nói gì đến những hạnh động khác.
Hôm nay cũng vậy, Tôn Giai Mộng biết anh ta suy nghĩ gì, cho nên lập tức từ chối.
Vì vậy Trần Bưu rất tức giận, vẫn luôn hầm hè với cô ấy, nói là đưa Tôn Giai Mộng về nhà, nhưng không muốn gọi xe, kéo cô ấy đi bộ.
Tôn Giai Mộng cũng không nói gì, coi như tản bộ.
Lúc đi ngang qua khu vui chơi, chợt thấy có sạp bán hoa, vì vậy mới nói một câu.
Cô ấy là muốn nhìn thử có hoa hướng dương hay không, nếu có sẽ tự mua một bó về nhà, hoàn toàn không muốn để cho Trần Bưu mua cho mình.
Hai người qua lại hơn nửa tháng, gần như Trần Bưu không tặng cho cô ấy bất kỳ cái gì, ngược lại là Tôn Giai Mộng vẫn luôn mua đồ cho anh ta, mua điện thoại mới cho anh ta, chuyển tiền để anh ta mua trang bị trò chơi mới, ngay cả đi hẹn hò cũng là Tôn Giai Mộng trả tiền.
Cô ấy thông cảm điều kiện của Trần Bưu không tốt, cho tới bây giờ chưa từng nói cái gì.
Mà Trần Bưu lại rất khó chịu vì bị từ chối trước đó, vẫn luôn nín nhịn, vào lúc nãy vì chuyện mua hoa mà bắt đầu soi mói, mắng cô ấy là ham hư vinh...
Hạ Khả Tâm thấy bộ dạng này của cô ấy thì lại tức giận: "Cậu nói đi, rốt cuộc cậu vừa ý anh ta ở chỗ nào?"
“Muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn chiều cao không có chiều cao, điều kiện gia đình không ra gì, không có một công việc đàng hoàng, là người gần ba mươi tuổi, vẫn còn là phục vụ ở tiệm cơm của người ta!"
"Tớ không phải xem thường nhân viên phục vụ, chẳng qua Tôn Giai Mộng, cậu là bạn thân của tớ, điều kiện gia đình của cậu bày ra ở đó, trọng điểm là cậu tốt nghiệp đại học, có công việc, có nhà có xe, bộ dạng cũng xinh xắn đáng yêu, không tìm được người rất tốt, ít nhất cũng là người bình thường, yêu cầu này cũng không quá đáng đi?"