Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 159

Chương 159 -
Chương 159 -

Tối hôm đó, Hạ Khả Tâm nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ, chân mày cũng thả lỏng ra.

Quỷ mới biết nửa tháng nay cô ấy trôi qua như thế nào, chỉ cần suy nghĩ đến Tôn Giai Mộng và tên bạn trai đần kia, đã cảm thấy huyết áp tăng cao.

Suốt đêm đều nằm mơ thấy hai người này, thật sự là âm hồn không tan!

Trước khi đi ngủ, cô ấy suy nghĩ hôm nay có lẽ sẽ mơ được một giấc mơ đẹp đi?

Dù sao Tôn Giai Mộng đã tìm về được lý trí và sự thông minh, ý thức được quan hệ của mình và Trần Bưu kia có vấn đề.

Còn có người phụ nữ và đứa bé rất đặc biệt mà Tôn Giai Mộng nhắc đến.

Hạ Khả Tâm mang sự mong đợi chìm vào giấc ngủ, rất nhanh đã nằm mơ.

Nhưng mà...

Trong mơ, Tôn Giai Mộng và Trần Bưu kết hôn, còn cô ấy thì mặt hầm hầm đi ăn tiệc cưới, nhìn cái tên Trần Bưu toàn thân cao thấp không tìm ra một ưu điểm nào, làm ra vẻ tiểu nhân đắc ý ở trước mặt cô ấy diễu võ dương oai, "Giai Mộng là của tôi, sau này nhà mấy trăm vạn cũng là của tôi, xe sang cũng là của tôi, rất nhanh cô ấy còn phải sinh con cho tôi..."

Nhất thời Hạ Khả Tâm bị dọa cho tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi lạnh.

CMN, giấc mơ này còn đáng sợ hơn cả mơ thấy ác quỷ lấy mạng người!

Quay đầu nhìn lại, ánh sáng đã chiếu vào màn cửa màu trắng treo trên cửa sổ, bên ngoài trời đã sớm.

Hạ Khả Tâm trợn trắng mắt, trong miệng mắng một câu "Xui xẻo" rồi sau đó thức dậy vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.

Vừa đi ra khỏi cửa, cô ấy gửi một biểu cảm chào buổi sáng xem như nhắc nhở Tôn Giai Mộng.

---

Hôm nay đặc biệt bận rộn, Hạ Khả Tâm cảm giác mình giống như một con quay, không có lúc nào được dừng nghỉ ngơi, vẫn làm việc đến buổi chiều, công việc mới chấm dứt, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô ấy vẫn nhớ lời hẹn với Tôn Giai Mộng, cầm điện thoại di động nhìn một cái, giỏi lắm, tin nhắn lúc sáng còn chưa trả lời.

Nhất thời trong lòng Hạ Khả Tâm sinh ra một cổ dự cảm bất thường, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Tiếng đô đô vang lên một lúc lâu, lúc sắp thông báo không gọi được, mới được nhận.

"Sao vậy, Khả Tâm?" Giọng nói của Tôn Giai Mộng rất bình thường, nhưng lời nói ra lại không được bình thường cho lắm.

Hạ Khả Tâm cắn răng, nhắc nhở, "Có phải cậu quên cái gì không?"

"A...?" Tôn Giai Mộng sững sốt một chút, qua hai giây, áy náy nói, "Xin lỗi cậu Khả Tâm, Trần Bưu có chút không thoải mái, chút nữa tớ phải đi chăm sóc anh ấy."

Hạ Khả Tâm: "...???"

Mẹ nó, cô ấy biết mà!"

Hạ Khả Tâm hít sâu một hơi, nói cho mình, phải tĩnh táo, không được nóng nảy, không thể nói lời thô tục...

"Cậu muốn đi đến chỗ của Trần Bưu à?" Cô ấy hỏi.

"Ừ." Tôn Giai Mộng trả lời, lại xin lỗi cô ấy, "Thật xin lỗi, vốn dĩ đã hẹn với cậu, lại để cho cậu leo cây..."

Chữ "Lại" này dùng rất tinh túy.

"Không sao." Ngoài miệng Hạ Khả Tâm nói như vậy, nhưng biểu hiện trên mặt lại là một chuyện khác, cười lạnh lùng, sau khi cúp điện thoại với Tôn Giai Mộng, lại nhanh chóng gọi cho một người khác.

"Khả Tâm à, tìm anh có chuyện gì?" Rất nhanh điện thoại đã được nhận, đầu bên kia truyền đến một giọng nam hào sảng.

"Anh họ, bây giờ anh gọi mấy người bạn, chính là loại đứng một chỗ cũng làm cho người ta cảm thấy sợ đó, chờ một chút nữa đi đón người với em, cũng có chuyện cần làm, em trả tiền, trở về lại mời mọi người ăn cơm." Hạ Khả Tâm nói.

"Không thành vấn đề, hai mươi phút sau gặp ở dưới lầu nhà em." Bên kia nói xong thì cúp điện thoại.

Sau đó qua mười lăm phút, hai chiếc xe SUV dừng ở dưới lầu nhà Hạ Khả Tâm, trong xe tổng cộng có bảy người, cũng không phải ai cũng là loại thân thể cao lớn cường tráng, nhưng ngồi ở chỗ đó, có một khí thế không nói nên lời.

Hạ Khả Tâm đi từ trên lầu xuống, thấy một màn này cũng sửng sốt một chút.

"Lên xe, chỉ đường." Chỗ cửa xe ở ghế lái lộ ra một cái đầu, chính là anh họ của Hạ Khả tâm.

Để đầu trọc, mang dây chuyền vàng, giọng lớn, tướng mạo dữ tợn.

Nhưng không nên hiểu lầm, đây không phải là xã hội đen gì đó, anh họ của Hạ Khả Tâm họ Vương, là ông chủ của một lò mổ, người đi cùng đều là nhân viên, ai cũng là người giết không ít gia súc.

Hạ Khả Tâm yên lặng ngồi lên vị trí bên cạnh tài xế, vừa cài dây an toàn, vừa báo ra một địa chỉ.

Hai chiếc xe SUV, một trước một sau lái ra khỏi tiểu khu.

---

Trần Bưu không biết gì về chuyện bên ngoài cả, nằm trên giường trong phòng trọ, giống như một đại gia, nhìn Tôn Giai Mộng ở trong phòng bận trước bận sau.

Tôn Giai Mộng là giáo viên tiểu học, tiết dạy hôm nay đều là buổi sáng, sau khi kết thúc thì gọi điện cho anh ta, hẹn ở quán cà phê bên cạnh tiệm cơm anh ta làm việc, nói có chuyện muốn nói.

Mặc dù cô ấy chưa nói gì, nhưng Trần Bưu biết cô nghĩ cái gì.

Muốn chia tay?

Nằm mơ đi!

Anh ta bỏ ra một cái giá lớn như thế mới bắt được người vào tay, chỉ mới cầm tay ôm, ngay cả hôn cũng không cho hôn, giả bộ thanh cao gì chứ!

Cứ chờ đấy, chờ cho đến lúc Tôn Giai Mộng yêu anh ta đến chết đi sống lại, ngủ với anh ta, sinh con cho anh ta, sau này nhà xe của cô ấy, đều là của anh ta, còn có đồ trong nhà cô ấy, anh ta muốn tất cả!

Đáy lòng Trần Bưu tràn đầy suy nghĩ độc ác, nhưng mặt ngoài lại không có thể hiện gì, đến quán cà phê theo như đã hẹn.

Quả nhiên Tôn Giai Mộng là đến nói chia tay.

Trần Bưu không cho cô ấy cơ hội nói chuyện, mở miệng nói trước một bước, "Giai Mộng, em rất thích anh."

Anh ta vừa nói xong, chỉ thấy thân thể Tôn Giai Mộng cừng đờ, ánh mắt trở nên đờ đẫn, ngây ngẩn nhìn anh ta.

"Em không thể rời bỏ anh." Anh ta tiếp tục nói, chăm chú nhìn vào mắt của Tôn Giai Mộng.

Qua gần một phút, mới thấy Tôn Giai Mộng chậm rãi gật đầu, mở miệng nói, "... Đúng vậy."

Nhất thời Trần Bưu thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cả người dựa vào ghế salon, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, làm ướt mảnh tóc trước trán, môi cũng trắng bệch, hình như rất mệt mỏi.

Bình Luận (0)
Comment