"Anh có chút không thoải mái, giờ đi xin nghỉ, chờ một chút em trở về với anh, vừa vặn thu dọn phòng của anh một chút." Trần Bưu nói lời này, giọng nói cũng có chút hư nhược.
"... Được." Ánh mắt của Tôn Giai Mộng đã dần trở lại bình thường.
Trần Bưu miễn cưỡng trở về tiệm cơm.
Quản lý là một người nghiêm khắc không tùy tiện cho nhân viên nghỉ nhưng nhìn thấy sắc mặt, môi trắng bệch của anh ta, đi bộ cũng thở hổn hển, không nói hai lời lập tức đồng ý, còn dặn dò anh ta đi nhanh đến bệnh viên khám một chút.
Ngoài mặt Trần Bưu đồng ý, nhưng trong lòng lại mắng thầm.
Sau khi đi ra khỏi tiệm cơm, đón xe đi về căn phòng anh ta thuê ở gần chỗ làm việc với Tôn Giai Mộng.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy quần áo vớ dơ vứt khắp nơi, thùng rác tràn đầy rác, tàn thuốc có đầy trên sàn nhà, trong không khí tràn ngập một mùi thối không thể hình dung được.
Dùng ổ chó để hình dung cho chỗ nào thật sự làm nhục con chó.
"Em lấy quần áo đi giặt đi, sàn nhà cũng quét dọn lau sạch, rác rưới cũng mang đi vứt đi, trở về lại quét dọn nhà vệ sinh một chút..." Trần Bưu nằm vật lên chiếc giường vừa bẩn vừa loạn, sai bảo Tôn Giai Mộng.
Anh ta quá khó chịu, nói xong, lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu thì tỉnh lại, nhìn thấy Tôn Giai Mộng cúi đầu, hơi nhíu mày, đang quét nhà.
Nhất thời anh ta có chút khó chịu, cười lạnh nói, "Em ghét bỏ cái gì? Nếu chúng ta sớm kết hôn, dọn đến nhà của em, không phải sẽ không có nhiều chuyện như vậy sao? Anh còn có thể tiết kiệm được mấy trăm tệ!"
Tôn Giai Mộng yên lặng quét dọn.
Trần Bưu túc giận mắng một đống lời thô tộc.
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, rầm rầm rầm, lực gõ vô cùng lớn, cửa phòng thuê giá rẻ cũng rung lên.
"CMN là ai thế?" Trần Bưu vừa mắng vừa tỏ ý Tôn Giai Mộng đi mở cửa.
Tôn Giai Mộng gật đầu, cầm chổi đi tới bên cạnh cửa, nói một câu "Tới đây" rồi mở cửa ra.
Vốn dĩ Trần Bưu còn muốn mắng, nhưng nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mang dây chuyền vàng đứng chiếm hết cả khung cửa, lời mắng chửi bị nghẹn trong cổ họng.
"... Đại ca anh... Anh tìm ai vậy?" Anh ta cười làm lành hỏi.
Tiếp đó nghe được một giọng nói vừa quen thuộc vừa đáng ghét, trong lời nói không che giấu được sự ghét bỏ, "Má nó, sao lại thối như vậy, đây là chuồng heo à!"
Đi đôi với giọng nói, Hạ Khả Tâm chui ra từ sau lưng người đầu trọc đeo dây chuyền vàng, cô ấy nắm lỗ mũi, nhíu mày có thể kẹp chết con rùi.
Khi thấy bộ dạng của Tôn Giai Mộng, cô ấy sững sốt một chút, rồi sau đó trong mắt gần như muốn phun ra lửa, nhưng không phải hướng về Tôn Giai Mộng mà là Trần Bưu nằm ở trên giường, "CMN anh là cái thứ gì? Ở nhà cô ấy còn không cần phải rửa chén, kết qua ở chỗ này làm đầy tớ cho anh, anh xứng sao?!"
Trần Bưu nhìn một đống người đứng đầy ở ngoài hàng lang, vốn dĩ là sợ, nhưng nghe được lời của Hạ Khả Tâm, trong lòng lại đắc ý, không nhịn được nhỏ giọng nói, "Cô ấy là bạn gái của tôi, giúp tôi quét dọn nhà cửa thì như thế nào? Hơn nữa còn là chính cô ấy tự nguyện, cô quản được chắc?"
Lúc này người đầu trọc đeo dây chuyền vàng ở bên kia trừng mắt qua, Trần Bưu theo bản năng rụt cổ lại, lập tức ngậm miệng.
Hạ Khả Tâm cũng biết, mặc dù tên đần này nói lời khó nghe, nhưng quan trọng đúng là trên người của Tôn Giai Mộng.
"Thả đồ trong tay xuống, đi với tớ." Cô ấy quay lại nhìn Tôn Giai Mộng, giọng nói hoàn toàn không thương lượng.
Vẻ mặt của Tôn Giai Mộng có chút do dự.
Lúc này Trần Bưu nhỏ giọng nói, "Tôi không thoải mái, cô ấy phải chăm sóc tôi."
Vì vậy Tôn Giai Mộng gật đầu một cái, "Đúng, tớ phải ở chỗ này chăm sóc anh ấy..."
Cô ấy còn chưa nói xong, chổi trong tay đã bị đoạt rồi vứt đi, "Túi xách của cậu để chỗ nào?"
"Khả Tâm, tớ..."
"Không nói đúng không? Tự tớ đi tìm." Hạ Khả Tâm vừa nói chuyện, vừa đi vào phòng, dựa vào thói quen của Tôn Giai Mộng, rất nhanh tìm thấy túi sách treo ở chỗ móc đồ sau cánh cửa, cô ấy lấy xuống đeo lên vai mình, rồi sau đó kéo Tôn Giai Mộng đi ra ngoài cửa.
"Khả Tâm..."
"Im miệng, đi với tớ."
Rốt cuộc Trần Bưu ý thức được tình huống không đúng lắm, vội vàng hô lên, "Tôn Giai Mộng, em không thể đi!"
Gần như anh ta vừa mới nói lên này, bỗng nhiên nghe Tôn Giai Mộng kêu lên, "Khả Tâm, đau đầu, đầu tớ rất đau..."
Hạ Khả Tâm nghe được giọng nói không đúng lắm của bạn thân, quay đầu nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, nhíu mày rất sâu, một tay đè mạnh lên trán, nhắm hóa giải đau đớn của Tôn Giai Mộng.
Không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng đột nhiên Hạ Khả Tâm có một suy nghĩ, cảm thấy vấn đề nằm trên người Trần Bưu.
Vì vậy cô ấy nhìn về trong phòng, vừa vặn nhìn thấy Trần Bưu nằm trên giường, vẻ mặt có chút đắc ý, chẳng qua sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy.
"Cô ấy không thể đi với cô được, phải ở lại chỗ này chăm sóc tôi." Trần Bưu nói.
Hạ Khả Tâm nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, thử mở miệng thăm dò: "Hôm nay tôi càng muốn dẫn cô ấy đi!"
"Cô cứ thử xem." Trái lại vẻ mặt của Trần Bưu rất là bình tĩnh.
Hạ Khả Tâm nghe vậy, yên lặng chốc lát, quay đầu hô về phía người ở trong hành lang, "Anh họ, giúp em một chuyện, mang theo cả tên này cùng đi."
Trần Bưu nghe vậy, lập tức trên mặt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, giọng nói vẫn vô cùng đắc ý, "Vô dụng thôi..."
Lúc này một đám người từ hành lang đi vào phòng, đi thẳng đến mép giường, hình như là thật sự muốn dẫn theo anh ta đi cùng.
Trần Bưu không khỏi luống cuống, mặc dù anh ta có thể khống chế được Tôn Giai Mộng, nhưng không có cách nào với mấy người này, quỷ mới biết bọn họ sẽ dẫn anh ta đến chỗ nào, lại làm gì.
"Các người đừng đến đây, tôi cảnh cáo các người, như vậy là ... Là phạm pháp, là bắt cóc!"
Người đầu trọc đeo dây chuyền vàng cười dữ tợn với anh ta, "Im miệng của cậu lại đi."