Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 161

Chương 161 -
Chương 161 -

Nói xong, liền gọi những người khác đè tay chân của Trần Bưu lại, định trực tiếp khiêng người đi.

Trần Bưu há miệng, chuẩn bị lớn tiếng hô cứu mạng, bỗng nhiên ngoài hành lang truyền đến một giọng nói tràn đầy bình tĩnh: "Các người dẫn Tôn Giai Mộng đi là được, để anh ta lại."

Nghe được giọng nói này, tất cả người trong phòng đều sững sốt một chút, tiếp đó nhìn về phía phát ra âm thành.

Chỉ thấy trong hành lang hẹp mờ tối, không biết từ lúc nào, có một lớn một nhỏ đang đứng.

Đó là một người phụ nữ trẻ dắt theo một đứa bé.

Tóc dài dùng cây trâm vén lên, mặc váy dài, bên ngoài khoác một một áo sơ mi dài mỏng, đứng ngược sáng không nhìn rõ khuôn mặt.

Hình như đứa bé bên cạnh mặc đồng phục của nhà trẻ, còn đeo cặp sách, cũng không thấy rõ khuôn mắt.

"Các người là...?" Hạ Khả Tâm chưa từng thấy hai người này, nhưng tổ hợp này, lập tức làm cho cô ấy nhớ lại chuyện tối hôm qua Tôn Giai Mộng có kể với mình.

Người phụ nữ kia không nhanh không chậm dắt đứa bé đi đến, rốt cuộc có thể thấy rõ được khuôn mặt, Hạ Khả Tâm không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy người trước mắt có một khí chất độc nhất vô nhị, vô cùng đặc biệt.

Tất nhiên, bộ dạng của đối phương cũng rất xinh đẹp, nhưng nhìn thấy khí chất này, tự động xem nhẹ khuôn mặt.

"Là các người!" Đầu của Tôn Giai Mộng vẫn còn rất đau, cô ấy híp mắt lại, liếc mắt một cái cũng nhận ra hai người bọn họ.

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu một cái, đi đến bên cạnh cô ấy, ngón tay thon nhỏ xinh đẹp, nhẹ nhàng chạm một cái vào mi tâm của cô ấy.

Chỉ thấy, trong nháy mắt Tôn Giai Mộng thả lỏng chân mày, lấy mắt thường có thể thấy, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

"... Cảm ơn." Tôn Giải Mộng sửng sốt nói.

"Tối hôm qua lời nói với cô, cô còn nhớ chứ?" Lạc Văn Thư hỏi.

"Nhớ." Tôn Giai Mộng trả lời.

Lạc Văn Thư gật đầu, "Vậy thì đi đi."

"... Được." Tôn Giai Mộng vừa nói chuyện, vừa nghiêng đầu nhìn người cả phòng, còn có Hạ Khả Tâm, hơi sửng sốt, "Khả Tâm, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Câu hỏi này có chút không giải thích được.

Có lẽ Hạ Khả Tâm đoán được một chút, cắn răng nói một câu "Tớ biết mà", kéo tay Tôn Giai Mộng đi ra bên ngoài, "Tớ đến đón cậu."

Tôn Giai Mộng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, mặc cho cô ấy kéo đi.

"Khả Tâm, tên này phải làm thế nào đây?" Ở trong phòng, đầu trọc mang dây chuyền vàng nhìn Trần Bưu bị đè trên giường không nhúc nhích được, lại nhìn người phụ nữ kỳ lạ dắt theo đứa bé, nhất thời không hiểu tình huống gì cả.

"Mặc kệ tên đó." Hạ Khả Tâm nói xong, chợt nhớ đến một chuyện, vì vậy kéo Tôn Giai Mộng quay trở lại, nhìn Lạc Văn Thư, dò hỏi, "Người đẹp, có thể lưu lại phương thức liên lạc không?"

"Một lát nữa cô sẽ biết." Lạc Văn Thư nói.

Hạ Khả Tâm nhìn vào mắt của đối phương, trong đầu lại nghĩ đến lời hình dung của Tôn Giai Mông vào tối hôm qua, thật sự không khoa trương chút nào, đây thật sự là một đôi mắt đặc biệt, làm cho người ta khó mà quên.

"Được." Cô ấy gật đầu một cái, rồi sau đó lại kéo Tôn Giai Mộng ra ngoài.

Đầu trọc mang dây chuyền vàng ghét bỏ bảo người của mình thả Trần Bưu ra, đám người lục tục đi ra ngoài, lúc người đầu trọc đeo dây chuyền vàng đi ngang qua người Lạc Văn Thư, thì gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Lạc Văn Thư nhìn anh ta một cái, mở miệng nói: "Hai ngày nay, nếu như anh nhìn thấy một ông lão cầm bong bóng màu xanh, nhớ phải nhanh chóng đi ra."

"A...?" Đầu trọc mang dây chuyền vàng nghe vậy sửng sốt một chút, chỉ vào mình, có chút không xác định hỏi: "Người đẹp, cô đang nói chuyện với tôi sao?"

Lạc Văn Thư gật đầu một cái.

Anh ta cảm thấy có chút mơ hồ: "Lời mới vừa rồi của cô là có ý gì?"

Lạc Văn Thư cũng không giải thích nhiều, "Đến lúc đó anh sẽ biết."

Đầu trọc mang dây chuyền vàng cũng không xoắn xuýt nữa, vẫy tay với cô, "Người đẹp, có duyên gặp lại."

Rất nhanh đám người Hạ Khả Tâm đã rời đi, trong căn phòng nhăn nhíu bẩn thiểu làm cho người ta khó chịu chi còn lại mẹ con Lạc Văn Thư và Trần Bưu.

"Cô là ai?" Trần Bưu có chút kiêng kỵ nhìn Lạc Văn Thư.

Còn về bạn nhỏ Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh cô, hoàn toàn bị tự động bỏ qua.

Lúc đi vào, Lạc Văn Thư đã dùng linh lực bao bọc mình và Lạc Tinh Dữ, ngăn cách mùi thối và rác rưởi trong căn phòng này, cô lặng lẽ quan sát Trần Bưu trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Tiếp tục như vậy nữa, anh chống đỡ không được bao lâu, sẽ chết."

Trần Bưu nghe vậy, lập tức trợn to mắt, vẻ mặt khủng hoảng, "Sao cô lại biết?!"

---

Bên kia.

Sau khi Hạ Khả Tâm kéo Tôn Giai Mộng lên xe, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc xe chạy về phía trước, đi về phía ngoại ô phía Nam.

"Nói thử đi, cậu bị sao vậy?"

Những người cùng đi khác, ngồi ở một chiếc xe khác, bây giờ trong xe này chỉ có ba người, lái xe là anh họ của Hạ Khả Tâm, trước kia Tôn Giai Mộng cũng đã gặp, không phải người ngoài.

"Không phải ngày hôm qua đã nói rồi sao, tan việc rồi thì đến ngoại ô phía Nam nhìn thử một chút, còn nói muốn suy nghĩ chuyện giữa Trần Bưu, kết quả thế nào? Tớ gọi điện thoại cho cậu, má nó, cậu lại nói cho tới biết muốn qua chăm sóc cho Trần Bưu?!"

"Cũng may tớ dễ tính, nếu không đã bị cậu trực tiếp chọc tức chết rồi!"

Tôn Giai Mộng nghe vậy, thân thể khẽ run lên, cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, "Tớ không biết..."

Cô ấy đúng là không biết gì cả.

"Buổi trưa tớ hẹn anh ta đến quán cà phê nói chuyện chia tay, nhưng sau đó không biết tại sao chưa nói gì, anh ta đã gọi tớ đến chăm sóc cho mình, cho nên tớ lập tức đi theo..."

Hạ Khả Tâm quan sát bạn thân mấy lần, "Bây giờ tớ nghi ngờ, có thể cậu bị trúng tà gì đó rồi!"

Tôn Giai Mộng nghe vậy, cười khổ một tiếng, "Thật ra tớ cũng cảm thấy tình trạng bây giờ của mình không đúng."

"Được rồi, mới vừa rồi không phải người đẹp kia có nói, một lát nữa đi đến miếu gì đó ở ngoại ô phía Nam, lạy một lạy, là có thể biết xảy ra chuyện gì rồi sao."

Bình Luận (0)
Comment