Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 162

Chương 162 -
Chương 162 -

Nói đến chỗ này, bỗng nhiên Hạ Khả Tâm nhớ đến chuyện vừa rồi, vì vậy nhìn về phía tài xế phía trước, hỏi, "... Đúng rồi anh họ, hình như mới vừa rồi em nghe người đẹp kia nói chuyện với anh, nói gì vậy?"

Đầu trọc mang dây chuyền vang lên đang lái xe, không nghĩ đề tài nói chuyện lại bỗng nhiên chuyển đến trên người mình, sửng sốt một chút, rồi sau đó kể lại cuộc nói chuyện kia.

Hạ Khả Tâm nghe xong, sờ cằm suy nghĩ một chút nói, "Anh họ, em cảm thấy anh vẫn nên nhớ kỹ lời này đi, vừa rồi trong nháy mắt khi nhìn thấy người đẹp kia, em đã cảm thấy cô ấy không phải là người bình thường, khí chất đó, thật sự rất tuyệt!"

"Được, anh nhớ rồi." Đầu trọc đeo dây chuyền vàng lớn gật đầu một cái, mặc dù anh ta không tin những chuyện này, nhưng cũng chỉ là một câu nói, nhớ một chút cũng không bị sao.

Buổi chiều sáu giờ gần bảy giờ, sắc trời đã bắt đầu tối xuống.

Đám người Hạ Khả Tâm lái xe đến địa giới của thôn Thượng Dung, vừa vặn ven đường nhìn thấy một người, lập tức dừng xe hỏi thăm một chút.

"Miếu các người muốn tìm chắc chắn là miếu Nguyên Phúc, đi về phía trước một đoạn đường nữa, là có thể thấy một một con đường rẽ vào trong rừng núi, bên trong đó có con đường mới sửa vào hai ngày trước, liếc nhìn một cái là có thể nhận ra."

Đối phương nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, còn thuận tiện nói một ít chuyện liên quan đến miếu Nguyên Phúc.

Đám người Hạ Khả Tâm nghe xong, luôn cảm thấy quá mơ hồ, có chút nghi ngờ có phải mình đụng phải ổ lừa gạt hay không. Chẳng qua nghĩ đến người đẹp gặp ở chỗ Trần Bưu, lại cảm thấy đối phương hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chứ lừa gạt này.

Hơn nữa chuyện xảy ra trên người Tôn Giai Mộng, vốn đã không thể giải thích rõ ràng được.

Bọn họ dựa theo lời của người chỉ đường, rất nhanh đã đến được miếu Nguyên Phúc.

Hạ Khả Tâm vẫn cho rằng, miếu Nguyên Phúc, sẽ là loại miếu lớn, có tượng Bồ tát lớn, sơn đủ loại màu sắc, có cái lư hương thật lớn, bên cạnh có người bán các loại nhan hương có giá gấp mấy chục lần bên ngoài mà cô ấy thường gặp phải.

Nhưng khi đến gần, cô ấy chỉ thấy một cái miếu rất nhỏ, do đá xây nên, hơn nữa còn ở trạng thái bị sụp hơn một nửa.

Trên đầu của cái miếu dựng một cái lều nhựa để che nắng che mưa, trước mặt đặt một cái bồ đoàn, bên cạnh còn có một cái bàn, để một đống nhan hương bình thường.

Có một chàng trai nhuộm tóc vàng đang ngồi chỗ đó chơi điện thoại di động.

Hạ Khả Tâm đi tới hỏi, "Anh đẹp trai, nhang này bán thế nào?"

Kim Hữu Tiền nghe vậy, giương mắt nhìn cô ấy, lắc đầu một cái, "Không lấy tiền, lấy một chút là được."

Hạ Khả Tâm có chút ngoài ý muốn, chỗ này không lấy tiền, hơn nữa phong cách xung quanh miếu này thật sự quá khác biệt.

Kim Hữu Tiền nhìn ra nghi ngờ của cô ấy, giải thích: "Tất cả chỗ này đều không cần tiền, chỉ cần lòng thành, không biết ai là người bảo các người đến đây, chắc là đã nói chuyện thêm đá cho miếu rồi đi?"

"Ừ." Hạ Khả Tâm gật đầu, "Là một người đẹp khí chất đặc biệt, dẫn theo một đứa bé."

Kim Hữu Tiền nghe vậy, cũng biết là nói Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ.

Cậu ta cũng không cảm thấy kỳ quá, dù sao miếu này mới thành lập mấy ngày, cũng không có người nào biết, xác suất tự mình tìm đến quá thấp.

"Các người làm theo lời cô ấy nói đi, thành tâm thêm một viên đá, rất nhanh chuyện quấy nhiễu các người sẽ có lời giải đáp."

Hạ Khả Tâm gật đầu, lấy ba cây nhang, chuẩn bị đốt, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói, "Xin hỏi nơi này là miếu Nguyên Phúc sao?"

Bốn người đều nhìn sang chỗ phát ra giọng nói.

Nói chuyện chính là một chàng trai rất cao, tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái, ăn mặc đơn giản, bộ dạng đẹp trai, giọng nói dễ nghe.

Tôn Giai Mộng lập tức ngây ngẩn cả người.

"Quen biết?" Hạ Khả Tâm nhìn hai người này một vòng, cuối cùng hỏi Tôn Giải Mộng.

Tôn Giai Mộng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu một cái, "Chỉ là tối hôm qua ở bên ngoài khu vui chơi gặp được."

"Thật là khéo!" Chàng trai kia cười nói.

Sau khi hai bên đơn giản trao đổi một phen, phát hiện người chỉ bọn họ đến đây là cùng một người, nhất thời không khỏi suy nghĩ nhiều, đồng loạt nhìn người ngồi sau bàn đặt nhang.

"Nhìn tôi làm gì?" Kim Hữu Tiền cũng nhìn bọn họ nói, "Đại sư tự mình chỉ điểm các người đến đây, vậy khẳng định trong này có chuyện gì đó, thà cứ nhìn tôi, không bằng nhanh thêm đá đi, nếu đặt đá nằm yên được, mọi chuyện sẽ được giải đáp."

Hai bên trao đổi ánh mắt cho nhau, rồi sau đó đốt nhang đi đến trước miếu bái lạy rồi cắm vào lư hương, tiếp đó nhặt đá bên cạnh, đặt vào bức tường đã sụp đổ.

Chỉ thấy mới đầu ba viên đá kia hơi lung lăng một chút, cuối cùng cũng vững vàng nằm ở đó.

"Sau đó thì sao?" Hạ Khả Tâm nhìn từ đầu đến cuối, cũng không cảm thấy chuyện kỳ quái gì, có chút nghi ngờ, hỏi Kim Hữu Tiền.

Cô ấy vừa hỏi xong, đã nghe phía sau vang lên hai giọng nói.

"Hạ Tùng!"

"Giai Giai!"

Hạ Khả Tâm sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy hình như trong đầu có một đoàn sương mù dày đặc bị một bàn tay nhẹ nhàng vén ra, lộ ra trí nhớ ấn giấu bên trong.

Cô ấy mãnh liệt quay đầu nhìn Tôn Giai Mộng và chàng trai kia, vẻ mặt hai người cũng giống cô ấy, không thể tin được.

"... Má nó!" Một lát sau, Hạ Khả Tâm cắn răng nghiến lợi mắng một câu.

Cô ấy đã nhớ ra tất cả rồi!

Chàng trai đi đến miếu lạy giống bọn họ tên là Hạ Tùng, là bạn trai chân chính của Tôn Giai Mộng.

Hai người này là năm thứ tư đại học khi thực tập tình cờ quen biết nhau, trò chuyện một chút, phát hiện sở thích tương đối giống nhau, sau đó xác định quan hệ, hai người bàn bạc một chút quyết định làm việc ở gần nhà.

Vì vậy một người làm giáo viên thể dục của trường cấp 2, một người làm giáo viên Ngữ Văn của trường tiểu học ở bên cạnh.

Hai người đã hẹn hò rất nhiều năm, đã gặp người lớn hai bên, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Chẳng ai ngờ tới sẽ gặp phải chuyện tai bay vạ gió như vậy.

Bình Luận (0)
Comment