Ngày đó Tôn Giai Mộng và Hạ Khả Tâm đi dạo phố, bỗng nhiên Trần Bưuu kia kêu tên của Tôn Giai Mộng, cô ấy giống như bị trúng tà, đứng yên một chỗ, sau đó Trần Bưu nói những lời kia, trong đầu cô ấy bị nhét một đoạn trí nhớ giả tạo.
Cô ấy quên mất Hạ Tùng, cảm thấy Trần Bưu là bạn trai mình, mặc dù đoạn trí nhớ kia sơ hở khắp nơi, nhưng cô ấy bị không chế, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Hơn nữa không chỉ có Tôn Giai Mộng, Hạ Khả Tâm cũng quên mất Hạ Tùng, không nhớ anh ấy là bạn trai của bạn thân của mình,
Ba mẹ của Tôn Giai Mộng cũng như vậy.
Mà chỗ Hạ Tùng, anh ấy và tất cả mọi người xung quanh đều quên mất chuyện anh ấy có bạn gái.
Tuy trí nhớ có thể thay đổi, nhưng đồ vật trong nhà anh ấy lại không biến mất.
Vào cửa sẽ nhìn thấy dép lê của nữ đặt trong tủ giày, nhà vệ sinh có đồ dùng tình nhân của hai người, còn có quần áo của Tôn Giai Mộng ở trong phòng ngủ.
Vì để cho những thứ này trở nên hợp lý, trí nhớ của Hạ Tùng và người xung quanh cũng bị thay đổi.
Bọn họ theo bản năng cảm thấy, Hạ Tùng mua một con búp bê tên là Tôn Giai Mộng, anh ấy xem búp bê là bạn gái, mua một đống quần áo con gái, giày, đồ trang điểm cho búp bê.
Hình như suy luận này đều không đúng, nhưng không ai thử suy nghĩ lại.
"Ọe..." Tôn Giai Mộng không nhịn được có chút muốn ói.
Cô ấy không muốn nghĩ đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng cái loại cảm giác chán ghét đó lại không có cách nào đè xuống được.
May mắn duy nhất là, từ đầu đến cuối tiềm thức của cô ấy vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, vì vậy từ chối những hành động thân mật của Trần Bưu, nếu không dù Hạ Tùng không ghét bỏ, chính cô ấy cũng không vượt qua được.
"Không sao không sao, đều đã qua rồi..." Hạ Tùng thấy vậy, vô cùng đau lòng, ôm bạn gái vào lòng, vỗ nhẹ lưng cho cô ấy.
"Anh họ, trở lại chỗ lúc trước, CMN em sẽ đánh chết tên kia!" Hạ Khả Tâm tức giận như điên.
Trên thế giới này tại sao lại có người ghê tởm như vậy?!!
"Tên kia có chút tà môn..."
Đầu trọc đeo chuyển vàng từng giết không ít gia súc, luôn không sợ gì cả, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi nổi cả da gà.
Hạ Khả Tâm nghe vậy, sửng sốt một chút, rất nhanh đã nhớ lại, "Không sao, đại sư xinh đẹp cũng đang ở chỗ đó mà!"
"Đúng nha!" Đầu trọc mang dây chuyền vàng cũng nhớ đến chuyện này.
Đúng lúc này, điện thoại của Kim Hữu Tiền vang lên, nhìn một cái, quả nhiên là Lạc Văn Thư gọi đến.
"Đại sư!" Cậu ta nhanh chóng nghe điện thoại.
"Mở loa ngoài." Giọng nói của Lạc Văn Thư truyền từ đầu bên kia, "Để cho bọn họ cùng nghe."
"Được!" Kim Hữu Tiền đồng ý, vừa mở loa ngoài, vừa hô về phía mấy người kia, "Mấy anh đẹp trai chị đẹp gái, nhìn bên này, đại sư có lời muốn nói!"
Đám người Hạ Khả Tâm nghe vậy, vội vàng vây quanh.
Chỉ nghe trong điện thoại, một giọng nói bình tĩnh truyền ra, "Tại sao cậu lại quen biết Tôn Giai Mộng, lại quyết định chọn cô ấy làm mục tiêu thí nghiệm?"
Rồi sau đó một giọng nói quen thuộc làm cho người ta muốn thiên đao vạn quả vang lên, "Ngay đó cô ấy đến tiệm chúng tôi ăn cơm..."
Thì ra, một ngày nửa tháng trước, mấy giáo viên của trường Tôn Giai Mộng tụ họp với nhau, địa điểm đúng lúc là tiệm cơm chỗ Trần Bưu làm việc.
Ngày đó Trần Bưu xảy ra tranh chấp với một vị khách hàng trong phòng bao, đối phương nói lúc anh ta mang đồ ăn lên, đụng phải điện thoại đặt trên bàn, làm cho điện thoại rơi xuống đất, làm vỡ màn hình.
Đối phương nói điện thoại này là mình mới mua, hơn mười ngàn tệ, bảo anh ta bồi thường.
Tất nhiên Trần Bưu không chịu, anh ta hoàn toàn không đụng vào, hơn nữa mười ngàn tệ, đùa gì thế, đó là ba tháng tiền lương của anh ta!
Mặc dù bên trong phòng bao có camera, nhưng chỗ đứng lúc đó của Trần Bưu đi đến chỗ đặt điện thoại, là một góc chết, hoàn toàn không thấy được gì.
Hai bên tranh cãi không ngừng nghỉ, ai cũng không muốn thừa nhận mình sai.
Mà khi đó bởi vì trên đường có chút kẹt xe Tôn Giai Mộng đến hơi trễ, lúc đi qua cửa phòng bao, vừa vặn nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Điện thoại là do vị khách kia tự đụng rơi, không có quan hệ gì với Trần Bưu cả.
Tôn Giai Mộng đứng ra làm chứng cho Trần Bưu, đối phương không ngừng nghỉ, cuối cùng ầm ỉ đến đồn cảnh sát, lúc đi ra, cuộc tụ họp của Tôn Giai Mộng cũng đã giải tán.
"Lúc ấy tôi nghĩ, nếu cô ấy là bạn gái của tôi thì rốt rồi..."
Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Bưu không cam lòng nói rõ mọi chuyện.
Có lẽ chấp niệm quá sâu, buổi tối hôm đó, anh ta nằm mơ, trong giấc mơ có một cái bóng đen nói với anh ta, ta có thể thực hiện ước nguyện của ngươi, nhưng cần ngươi bỏ ra cái gì nhất định.
Trần Bưu hỏi là cái giá gì.
Đối phương nói cho anh ta biết, là sinh mệnh và linh hồn của anh ta.
Đối phương nói anh ta có thể sống đến 84 tuổi, chỉ cần bỏ ra một chút xíu bên trong đó, là có thể thực hiện nguyện vọng của mình, để cho Tôn Giai Mộng trở thành bạn gái của mình.
Hơn nữa không chỉ có chuyện này, chỉ cần là anh ta mong muốn, sau khi nói ra, trả một cái giá tương đương, sẽ lập tức biến thành sự thật.
Lúc ấy Trần Bưu chỉ nghĩ mình đang nằm mơ thôi, với lại tuổi thọ dài như vậy, lấy ra một chút cũng không có vấn đề gì, vì vậy đồng ý giao dịch với bóng đen kia.
"Bóng đen kia không nói cho tôi biết, một chút tuổi thọ kia chỉ có thể thay đổi trí nhớ của Tôn Giai Mộng, mà muốn để cô ấy biến thành bạn gái của tôi, cần phải thay đổi trí nhớ của tất cả những người quen biết!"
Cuộc giao dịch này, Trần Bưu bỏ ra tuổi thọ hơn hai mươi năm, hơn nữa còn không phải là là mua đứt một lần, anh ta còn phải không ngừng duy trì, cho đến khi Tôn Giai Mộng hoàn toàn tiếp nhận anh ta mới dừng lại.
"... Sơm biết tôi đã muốn trúng số độc đắc, có tiền rồi, loại phụ nữ nào mà không tìm được!"
Giao dịch với bóng đen kia, một lần chỉ có một nguyện vọng.
Nói cách khác, Trần Bưu phải thu phục xong Tôn Giai Mộng, mới có thể tiến hành lần giao dịch thứ hai.
Anh ta chỉ có thể không ngừng dùng tính mạng duy trì đoạn quan hệ giả tạo của mình với Tôn Giai Mộng.
Tất nhiên anh ta cũng có thể lựa chọn buông tha, nhưng trả giá cao kia sẽ không được hoàn trả.
Vì vậy anh ta chìm vào hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong.
"Đúng rồi, cô còn chưa nói với tôi, cô đến tìm tôi làm gì? Cô cũng giao dịch với cái bóng đen kia sao?" Trần Bưu nói một tràng, sau đó chợt quan tâm đến vấn đề này.
Lúc tới, mặc dù người phụ nữ này thả Tôn Giai Mộng đi, nhưng cô có nhắc nhở anh ta, tiếp tục nữa, rất nhanh anh ta sẽ chết.
Vì vậy Trần Bưu theo bản năng cảm thấy, cô không có ác ý với mình.
"Tôi sao..." Lạc Văn Thư nghe vậy cười một tiếng, "Tôi là đến tìm người đã giao dịch với anh."
Sau khi Trần Bưu khai báo tất cả tình huống, cô lập tức cúp điện thoại.
Tối hôm qua ở bên ngoài khu vui chơi, lúc thấy Hạ Tùng và Tôn Giai Mộng, cô đã phát hiện trên người bọn họ có kỳ lạ, lực lượng kia rất đặc biệt, cô không phân biệt được lai lịch của nó, nhưng lập tức liên tưởng đến lực lượng quỷ dị trong mỹ nhân cốt đụng phải ở thành phố Ngọc Hồ bên cạnh.
Cô lười đi điều tra tình huống ẩn núp trong đó, vì vậy thúc giục lực lượng đặc biệt bên trong ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ thông báo cho Tạ Phỉ.
Một lát sau, gió lạnh lẽo nổi lên, quỷ môn mở ra.
Tạ Phỉ mặc một bộ trường sam màu trắng, từ trong cửa đi ra, anh nhìn Lạc Văn Thư, hỏi, "Kêu ta có chuyện gì?"
Lạc Văn Thư chỉ vào Trần Bưu ở bên cạnh: "Người này có chút kỳ lạ, rất giống với mỹ nhân cốt kia, nhưng không xác định sau lưng có cùng một người điều khiển hay không."
Tạ Phỉ nghe vậy, nhìn kỹ chốc lát, phát hiện có chỗ kỳ lạ giống như lời của Lạc Văn Thư.
"Ta sẽ mang người đi trước." Anh hơi gật đầu với Lạc Văn Thư, ngón tay thon dài hơi cử động, một luồng khí tức đặc biệt bay ra từ đầu ngón tay, chui vào bên trong ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ.
"Nếu điều tra ra được cái gì, đến lúc đó sẽ tùy tình hình nói cho cô biết."
Sau khi anh nói xong, vung tay áo lên, lực lương U Minh ngưng tụ thành một sợi dây thừng, trói Trần Bưu lại, dẫn vào bên trong quỷ môn.
"Anh là ai? Làm gì vậy? Nhanh thả tôi ra!" Trần Bưu chậm chạp phản ứng lại tình huống có chút không đúng, liều mạng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không có cách nào giãy ra được xiềng xích trên người.
Anh ta bắt đầu hoảng sợ, định cầu cứu, "Tên kia, anh có ở đó không? Nhanh cứu tôi! Tôi đã từ bỏ Tôn Giai Mộng, tôi muốn thực hiện nguyện vọng mới..."
Đi đôi với tiếng quát tháo của anh ta, có một lực lượng vô cùng quỷ dị, lan ra từ trong chỗ sâu trong linh hồn của anh ta.
Nhưng mà xung quanh tràn đầy khí tức của U Minh, luồng lực lượng quỷ dị kia hình như phát hiện không đúng, trong nháy mắt đã biến mất.
"Cứu anh ta!" Lạc Văn Thư phát hiện tình huống không đúng, trước tiên thông báo cho Tạ Phỉ.
Nhưng vẫn chậm, chỉ thấy trong nháy mắt, cái đầu của Trần Bưu nổ tung, linh hồn trong thân thể cũng bị xé nát.
Tạ Phỉ nhanh chóng ra tay, nhưng cũng chỉ giữ lại một tia tàn hồn.
Hai người nhìn nhau cách một quỷ môn.
Lạc Văn Thư cong môi cười, vẫy tay với anh, "Chúc đại nhân may mắn."
Tạ Phỉ: "..."