Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 164

Chương 164 -
Chương 164 -

Tạ Phỉ mang theo thi thể không đầu và một tia tàn hồn của Trần Bưu biến mất bên trong quỷ môn.

Theo đó Lạc Tinh Dữ cũng được nhìn thấy ánh sáng, cậu bé có chút nghi ngờ nhìn Lạc Văn Thư, hỏi, "Mẹ ơi, mới vừa rồi là sao vậy ạ?"

Lúc nãy tầm mắt của cậu bé trở nên tối đen, giống như có vật gì ngăn ở trước mắt, nhưng lại không cảm giác được bất kỳ vật nào, sau khi sửng sốt mấy giây, kịp phản ứng là do Lạc Văn Thư làm.

"Thứ không thích hợp cho trẻ em nhìn thấy." Lạc Văn Thư trả lời.

"Vâng." Nhất thời Lạc Tinh Dữ không tò mò nữa.

Lạc Văn Thư gọi điện thoại cho Kim Hữu Tiền, để cho cậu ta nói với đám người Hạ Khả Tâm, chuyện này đến đây chấm dứt, nếu bọn họ không muốn chọc vào phiền phức, cũng đừng đến tìm Trần Bưu nữa.

Chủ yếu là Lạc Văn Thư không nghĩ Tạ Phỉ lại gà như vậy.

Chính xác mà nói, là có chút sơ ý.

Cô đã báo trước, tình huống của Trần Bưu tương đối đặc biệt, rất giống với mỹ nhân cốt lúc trước.

Nhưng Tạ Phỉ vẫn rất tùy ý mang người đi, kết quả chưa qua được quỷ môn, cũng chỉ còn lại một cổ thi thể không đầu và một tàn hồn.

Đây chính là một người sống, không phải là quỷ hồn hay yêu ma.

Cứ như vậy đột nhiên chết đi, cảnh sát nhân gian nhất định sẽ điều tra.

Lúc Tạ Phỉ từ quỷ môn đi ra, loài người không nhìn thấy được anh.

Lúc Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ đến, đã sử dụng linh lực ngụy trang, bóng người của bọn họ cũng không xuất hiện trong camera.

Nhưng Hạ Khả Tâm mang theo bảy tám người hung hăng xông đến, còn có Tôn Giai Mộng đi theo Trần Bưu về phòng trọ và rời đi, cũng sẽ bị liệt vào đối tượng nghi ngờ.

Dưới tình huống này, nếu lại điều tra sâu hơn, đó chính là hai phiền phức lớn.

Hy vọng người dưới tay của Tạ Phỉ làm việc tốt một chút, tu bổ thi thể không đầu của Trần Bưu, hơn nữa ngụy trang thành chết ngoài ý muốn, ít nhất đừng gia tăng công việc cho cảnh sát nhân gian.

Lạc Văn Thư nghĩ đến đây, nhất thời có chút hối hận.

... Sớm biết cô đã không trộm lười rồi.

Nếu tự cô xử lý chuyện của Trần Bưu, trước khi phát hiện tình huống không đúng, sẽ ra tay, không nói trăm phần trăm có thể giữ được người lại, nhưng ít ra còn tốt hơn tình huống bây giờ.

Nhưng Tạ Phỉ ở đây, cô không thể ra tay được.

Bởi vì luồng lực lượng kia quá quỷ dị, lấy thân thể bây giờ của cô thi triển linh lực là chuyện không thể được, rời thân thể để linh hồn ra trận, trái lại có thể, nhưng không đảm bảo, chỉ có thể dùng thần tức.

Mà hai lựa chọn này, trước mắt còn không thích hợp để cho người thạo nghề biết được.

Thôi, có thể gặp được một hai lần, sau này khẳng định sẽ còn gặp, lúc này người giật dây sau lưng không thể dừng tay lại được.

Đã nhận được dạy dỗ, lần sau chú ý một chút là tốt rồi.

Lạc Văn Thư nghĩ như vậy, dẫn Lạc Tinh Dữ mở quỷ môn về nhà.

Bên kia.

Tạ Phỉ đứng trong địa giới U Minh tràn đầy sương mù dày đặc, trên gương mặt xưa nay không lộ ra vui buồn, giờ phút này đen như đáy nồi.

Có thể nói trong mấy trăm nay, hôm nay là lần đầu tiên anh mất thể diện như vậy.

Hơn nữa còn là trước mặt một người ngoài.

Mà nguyên nhân dẫn đến tất cả chuyện này, là Lạc Văn Thư mà anh nhìn không thấu.

Từ lúc vừa bắt đầu đã như vậy.

Lần đầu gặp mặt ở một góc hẻo lánh của công viên, trên người cô không có chút linh lực nào, hoàn toàn là một người rất bình thường, nhưng lại có thể vẽ được bùa thượng đẳng, có thể nhìn thấy anh, suy đoán ra thân phận của anh, thậm chí còn có suy nghĩ hảo huyền xin một chức vị Hành Tẩu Nhân Gian cho một đứa bé năm tuổi.

Bây giờ trên người cô đã có một tia linh lực, nhìn thì giống như người tu hành mới nhập môn, chuyện này lại càng làm cho Tạ Phỉ cảm thấy quỷ dị.

Vài ngày trước, lúc anh ở đáy sườn núi chỗ đường cao tốc tìm đầu của quỷ hồn bị lạc nhiều năm, nhất ra được khí tức mở quỷ môn ở phía trên.

Khi đó anh mới mơ hồ nhận ra được, Lạc Văn Thư có thể mượn đường U Minh, lui tới tự nhiên ở nhân gian.

Một chuyện này, chỉ có tiểu quỷ kinh nghiệm phong phú qua lại hai giới nhiều năm mới có thể làm được.

Tạ Phỉ lập tức đoán, lúc đầu cô muốn ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian, một nguyên nhân trong đó, tất nhiên là nhìn trúng chuyện có thể mở quỷ môn.

Dù công cụ giao thông của nhân gian có nhanh hơn nữa, cuối cùng cũng kém hơn chớp mắt đi ngàn dặm.

Vì vậy dự đoán về thực lực của Lạc Văn Thư được Tạ Phỉ nâng cao thêm một bước, bở vào phạm vi người tu hành cường đại nhất.

Lúc trước khi Lạc Văn Thư đưa bản thể của mỹ nhân cốt cho anh, nhắc đến luồng lực lượng quỷ dị kia, rồi dưới luồng lực lượng quỷ dị kia tấn công, trong lúc vội vàng giữ được bản thể của mỹ nhân cốt.

Vì thế mới vừa rồi trước khi dẫn người đi, Tạ Phỉ đã chuẩn bị đủ cẩn thận, cũng làm xong khả năng có tình huống đột ngột xảy ra.

Nhưng khi dị thường chân chính xuất hiện, anh ý thức được, anh vẫn quá sơ suất, cuối cùng chỉ bảo vệ được một luồng tàn hồn.

Chuyện này gần giống như Lạc Văn Thư bảo vệ được bản thể của mỹ nhân cốt.

Nhưng đừng quên, khi đó Lạc Văn Thư không biết gì cả, mà anh thì đã chuẩn bị trước, vẫn chỉ có thể làm đến bước này.

Trong đó tất nhiên có nhân tố anh đánh giá thấp đối thủ, nhưng chuyện này cũng có ý nghĩa, đúng là Lạc Văn Thư mạnh hơn so với anh nghĩ.

Cho đến nay, Tạ Phỉ đều bị người khác xem là quái vật, lần đầu tiên có một suy nghĩ ---

Quái vật này, rốt cuộc nhô ra từ đâu vậy?

---

Xế chiều thứ hai, hai giờ rưỡi.

Trước đó bầu trời đang quang đãng bỗng trở nên âm trầm, mây đen kéo đến, lúc nào cũng có thể mưa xuống.

Lạc Tinh Dữ đi nhà trẻ, Lạc Văn Thư ở nhà một mình, đang ngồi trên đệm yoga tĩnh tâm tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment