Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 165

Chương 165 -
Chương 165 -

Bỗng nhiên điện thoại bên cạnh reo lên.

Cô chậm rãi mở mắt ra, cầm điện thoại lên nhìn một cái, là số lạ.

"Alo." Cô bình tĩnh nhận điện thoại.

"Đại sư!!" Đầu bên kia truyền một giọng nói rất lớn, rất kích động, làm cho người ta có chút đau tai.

Lạc Văn Thư để điện thoại ra xa tai, mới mở miệng nói chuyện, "Có chuyện gì không?"

Người gọi điện thoại cho Lạc Văn Thư tên là Vương Thuận Nghĩa, là anh họ của Hạ Khả Tâm, là đầu trọc đeo dây chuyền vàng gặp ở phòng trọ Trần Bưu chiều hôm qua.

Gần tối ngày hôm qua ở miếu Nguyên Phúc của ngoại ô phía Nam, Vương Thuận Nghĩa chứng kiến được chuyện của Tôn Giai Mộng và Hạ Tùng, thấy được sự bất phàm của Lạc Văn Thư, lúc này đã xin số điện thoại của cô với Kim Hữu Tiền.

Đồng thời cũng ghi nhớ lời mà Lạc Văn Thư nói với mình trong nhà trọ Trần Bưu kia.

Lạc Văn Thư để cho anh ta trong hai ngày nay chú ý đến một cụ già cầm bong bóng màu xanh.

Nửa giờ trước, Vương Thuận Nghĩa lái xe đến đón một người bạn, đến dưới lầu của đối phương, người còn chưa xuống, anh ta lại lười đi lên lầu, vì vậy ngồi trong xe chờ.

Trong lúc chờ có nhận được điện thoại của nhân viên, nói một ít chuyện công việc.

Anh ta vừa gọi điện thoại vừa mở cửa xe ra hút thuốc.

Một lát sau, bỗng nhiên tầm mắt thấy được một màu xanh lá cây.

Lúc nào anh ta cũng nhớ kỹ lời nhắc nhở của Lạc Văn Thư, cho nên nhanh chóng nhìn qua.

Đó là một bong bóng màu xanh!

Trong lúc nhất thời Vương Thuận Nghĩa căng thẳng trong lòng, theo bản năng muốn chạy đi.

Chẳng qua rất nhanh anh ta thấy được rõ ràng, người cầm bong bóng là một đứa bé trai.

Vì vậy anh ta thở phào nhẹ nhõm.

"Này, anh Vương, tại sao không nói chuyện, có nghe được không?" Trong điện thoại, nhân viên không nhận được câu trả lời, vì vậy hỏi một câu.

"Lúc nãy cậu nói cái gì?" Mới vừa rồi sự chú ý của Vương Thuận Nghĩa đều bị bong bóng màu xanh hấp dẫn, hoàn toàn không nghe được nội dung phía sau.

Vì vậy đầu bên kia, nhân viên lại lặp lại lần nữa, sau đó hỏi, "Anh Vương, chuyện này phải làm sao đây?"

Lúc Vương Thuận Nghĩa nghe điện thoại, cũng không dời sự chú ý ra khỏi bong bóng màu xanh kia, "Cậu đi liên lạc với Tiểu Trần, chuyện này..."

Anh ta dặn dò được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy có một ông cụ tóc hoa râm xông vào phạm vi tầm mắt của anh ta, vừa đi vừa gọi đứa bé trai kia, "Thần Thần, đi chậm một chút!"

Đứa bé cầm bong bóng nghe được giọng nói này, dừng lại, quay đầu nhìn xem.

"Cháu mà không ăn kem thì sẽ bị chảy nước mất." Ông cụ vừa nói vừa đi đến bên cạnh bé trai, đưa kem trong tay đến, "Để ông cầm bong bóng cho cháu."

"Vâng ạ." Đứa bé nhận lấy kem, thuận tiện đưa bong bóng qua.

Ông cụ, bong bóng màu xanh, điều kiện đã hình thành.

Vương Thuận Nghĩa mắng một câu má nó trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến nhân viên đang nghi ngờ hỏi trong điện thoại, không nói hai lời mở dây an toàn, mở cửa xe chạy ra đường, làm liền một mạch.

Ba giây sau, anh ta nghe được tiếng thét chói tai xung quanh, cũng với tiếng "rầm" rất lớn, vang lên từ phía sau.

Anh ta không dám dừng lại, sau khi tiếp tục chạy thêm một khoảng, mới thở hổn hển quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một tấm bảng quảng cáo thật lớn, rơi thẳng xuống xe của anh ta, cửa kiếng xe hoàn toàn bể nát, vị trí bị tổn thương nghiêm trọng nhất chính là chỗ tài xế, bị tấm bảng quảng cáo đè nát toàn bộ.

Nếu anh ta còn ngồi ở bên trong, cả người cũng sẽ bị đè bẹp.

"Má ơi, mạng của người anh em này thật lớn!"

"Đúng vậy, nếu chậm thêm một hai giây, kết quả khó mà nói, vận may tốt có thể giữ lại được mạng, vận may không tốt..."

Người xung quanh bàn luận sôi nổi.

Vương Thuận Nghĩa chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ chân xông thẳng lên đầu.

Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta trở nên tái nhợt, thân thể không nhịn được rùng mình một cái, gần như không đứng vững.

Cũng may có người tốt đi lên đỡ lấy anh ta.

Một lát sau, bạn của Vương Thuận Nghĩa từ trên lầu đi xuống, không thấy người và xe, vì vậy anh ta gọi điện thoại, còn thuận tiện chia sẻ chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở dưới lầu nhà mình.

Khi đó Vương Thuận Nghĩa đã bình tĩnh lại, tức giận nói một câu, "CMN, cậu mở to mắt chó của mình ra xem biển số xe kia đi!"

"Bảng sổ xe thì làm sao... Má nó, đây không phải là xe của cậu sao?! Cậu không sao chứ?"

"Không có sao, vừa vặn đi ra ngoài." Vương Thuận Nghĩa hời hợt nói nguy hiểm đã qua, lại nói hai ba câu với bạn, sau đó cúp điện thoại.

---

"Đại sư, đại sư đã cứu mạng của tôi!!" Ở trong điện thoại, Vương Thuận Nghĩa bày tỏ cảm ơn với Lạc Văn Thư một trận.

Anh ta làm người hào sảng, có chuyện gì thì nói thẳng, không thích vòng vo, gọi cuộc điện thoại này, không chỉ là muốn cảm ơn xuông, chủ yếu là muốn hỏi Lạc Văn Thư có tiện hay không, anh ta xách quà đến nhà cảm ơn.

"Không cần cầm quà đến, cũng không cần đưa tiền." Trong Wechat của Lạc Tinh Dữ có rất nhiều tiền, bây giờ tạm thời Lạc Văn Thư không có hứng thú với tiền, "Ngày hôm qua anh đi theo đám người Tôn Giai Mộng đến miếu Nguyên Phúc ở ngoại ô phía Nam đúng không?"

Vương Thuận Nghĩa là một người thông minh, nghe nói như vậy lập tức đoán được là có ý gì, "Đại sư, vậy tôi đi thêm một viên đá cho miếu?"

"Ừ." Lạc Văn Thư đồng ý.

"Đại sư, tôi nghe người anh em họ Tiền kia nói, chỗ của đại sư có bán bùa bình an..." Vương Thuận Nghĩa mở miệng nói,

"19888 tệ một tấm." Lạc Văn Thư dứt khoát nói.

Mặc dù lúc này cô không có hứng thú với tiền, nhưng mỗi ngày đều sẽ vẽ một hai tấm bùa bình an, bây giờ trong nhà có hàng tích trữ, có người muốn mua, sẽ bán.

Mặc dù Vương Thuận Nghĩa không giàu siêu cấp bằng Kim Hữu Tiền, nhưng cũng là người có tiền.

Bình Luận (0)
Comment