Trước kia anh ta không tin những thứ này, nhưng trên người vẫn mang theo một tấm bùa bình an, là bà nội của anh ta đi chùa cầu cho anh ta, nghe nói chùa đó rất linh, mất 60000 tệ...
Hôm nay nghe được một tấm bùa của Lạc Văn Thư chỉ có 19888 tệ, phản ứng đầu tiên chính là thật ra rẻ, lúc này bày tỏ có bao nhiêu anh ta mua bấy nhiêu.
"Chỉ có hai tấm." Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói.
"Hai tấm cũng được!" Vương Thuận Nghĩa không chút do dự, đây chính là đại sư thứ thiệt, liếc mắt một cái có thể biết trước được chuyện xảy ra, một câu nói đã cứu được mạng cho của anh ta, không đến bốn chục ngàn tệ có thể mua được hai tấm bùa bình an, đây là lời rồi.
"Tự anh đến lấy đi." Lạc Văn Thư nói.
Trừ lúc lần đầu tiên bán bùa bình an là cô chủ động tìm Kim Hữu Tiền ra, sau đó cũng không cung cấp dịch vụ giao tận nơi nữa.
"Được!" Sau khi Vương Thuận Nghĩa hỏi thăm địa chỉ xong, trực tiếp đón xe đến dưới lầu nhà họ Phương.
Lúc anh ta lên lầu, vừa vặn gặp được Lý Ngọc Phân xuống lầu, Lý Ngọc Phân nhìn thấy tướng mạo và khí thế của anh ta, có chút nghi ngờ, hỏi một câu "Anh tìm ai", sau khi biết được là tìm Lạc Văn Thư, lập tức yên tâm.
Vương Thuận Nghĩa sờ đầu trọc sáng bóng của mình, cũng không tức giận.
Rất nhanh anh ta đã đến lầu năm, vô cùng lễ phép nhẹ nhàng gõ cửa.
Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa chống trộm trước mắt mở ra.
"Đại sư!" Anh ta theo bản năng kêu một tiếng, rồi sau đó phát hiện ở cửa hoàn toàn không có người, Lạc Văn Thư ngày hôm qua gặp, đang ngồi trên ghế nằm trước cửa sổ trong phòng khách, bình tĩnh nhìn anh ta.
"Vào đi."
Vì vậy Vương Thuận Nghĩa càng kính sợ hơn, đi vào thuận tay đóng cửa lại.
Anh ta đứng xa xa, đứng rất thẳng, giống như trở về thời còn đi học, lần đầu tiên bị chủ nhiệm gọi đến phòng làm việc, ngay cả tay cũng không biết đặt ở chỗ nào.
"Bùa bình an ở chỗ đó, quét mã trả tiền bên cạnh." Lạc Văn Thư nói.
Thu ngân nhỏ Lạc Tinh Dữ của cô còn đang ở nhà trẻ, trên bàn uống trà là mã QR thu tiền được in ra.
Vương Thuận Nghĩa không nói hai lời quét mã chuyển 40 ngàn tệ qua, sau đó cẩn thận cầm bùa bình an đặt bên cạnh.
Rõ ràng chỉ là một mảnh giấy được xếp thành hình tam giác xuyên dây đỏ, nhưng khi anh ta cầm vào tay, chỉ cảm thấy an toàn không có gì sánh bằng được.
"Không có chuyện gì, anh có thể đi, tôi không tiễn." Lạc Văn Thư nói.
Vương Thuận Nghĩa nghe vậy, cười một tiếng, mở miệng nói, "Chuyện đó, đại sư, thật ra tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến của đại sư một chút, đại sư yên tâm, tôi hiểu quy cũ, chờ một chút sẽ trả phí hỏi ý kiến!"
Lạc Văn Thư nhìn anh ta một cái, chỉ vào ghế salon cách đó không xa, "Ngồi xuống đi, trước tiên nói ra thử xem."
Có thể nói Vương Thuận Nghĩa là cẩn thận đi đến ngồi xuống, sau khi sắp xếp xong nội dung trong đầu, mở miệng nói chuyện mình cần nhờ, "Chuyện tôi muốn hỏi ý kiến, có liên quan đến bạn của tôi..."
---
Bạn của Vương Thuận Nghĩa tên là Tô Phán.
Không sai, đây là một cô gái, hiện tại đang làm trong một công ty quảng cáo.
Vóc người thon nhỏ, ngũ quan xinh đẹp, tính cách vô cùng mạnh mẽ.
Năm nay Tô Phán hai mươi tám tuổi, quê quán ở một cái trấn trong Xuân Sơn, trong nhà có một em trai Tô Trạch, nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã đi theo người ta lăn lộn trong xã hội, trong lúc cãi nhau làm cho người ta bị thương phải đi tù hai năm.
Sau khi Tô Trạch ra ngoài, còn chưa tìm được công việc tốt nào, ăn bám cha mẹ, luôn luôn đòi tiền Tô Phán.
Đầu năm nay nhà của Tô Phán góp đông góp tây, cuối cùng mua được xe cho em trai Tô Trạch, tìm đường một công việc ở công trường gần đó cho cậu ta.
Sau khi có công việc rồi, tất nhiên chính là thành gia.
Tô Trạch có bạn gái, đã qua lại hơn một năm, làm việc cho nhà nước trong trấn, trước mắt chỉ là tạm thời, còn phải chuẩn bị thi kiểm tra. Cô gái này trừ tính khí hơi kém một chút, những mặt khác đều không có gì phải soi mói, hơn nữa còn là con gái một trong nhà.
Ba mẹ của Tô Phán muốn con trai sớm kết hôn, vì vậy mời người làm mai đi đến nhà gái.
Bên kia, mặc dù có chút coi thường Tô Trạch, nhưng cũng không ngăn được con gái mình thích, vì vậy nói ra điều kiện, muốn một căn nhà trong huyện, không yêu cầu trả hết, chỉ cần trả tiền cọc là được, đến lúc đó hai nhà lại góp tiền trả hết, của hồi môn nhà bọn họ là một chiếc xe, lễ vật đám hỏi muốn 12 vạn 8.
Mặc dù quê của Tô Phán là một nơi nhỏ, nhưng yêu cầu kết hôn cũng không thấp.
Điều kiện mà nhà gái đưa ra, đã tương đối thấp rồi.
Nhưng dù vậy, nhất thời nhà họ Tô cũng không làm được.
Bởi vì lúc trước đã mua xe cho Tô Trạch, cho nên lễ vật đám hỏi và tiền đặt cọc nhà, trước mắt chỉ có thể lấy ra được một cái.
Ba mẹ của Tô Phán muốn thương lượng với đối phương một chút, nhưng nhà gái đã nhường quá nhiều, lúc này không thương lượng nữa.
Vì vậy ba mẹ Tô Phán, chú ý lên người con gái.
"Phán Nhi, con cũng đã thấy, ba và mẹ con thật sự không có cách nào, vì chuyện Tiểu Trạch kết hôn, chúng ta đã mấy đêm không ngủ..."
Bọn họ biết Tô Phán vẫn luôn có tiền tiết kiệm, làm việc nhiều năm như thế, mặc dù trợ giúp trong nhà rất nhiều, nhưng trong tay khẳng định có tiền tiết kiệm.
Mà đúng là trong tay Tô Phán có tiền, tổng cộng mấy trăm ngàn, là cô ấy tiết kiệm mua nhà cho mình, là trong mấy năm nay cô ấy vừa làm việc chính vừa nhận thêm công việc ngoài giờ, cực khổ hơn năm năm, mới có thể tiết kiệm được.
Bởi vì cô ấy rất rõ ràng, đồ trong nhà, tất cả đều để lại cho em trai, dù là một viên gạch cũng không thuộc về cô ấy.