Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 167

Chương 167 -
Chương 167 -

Tô Phán không nghĩ đến ba mẹ lại để mắt đến khoản tiền này của mình.

"... Cuối cùng Tiểu Tô cô ấy dùng khoản tiền kia thanh toán tiền cọc, mua một căn nhà ở gần công ty."

Giá nhà trong thành phố Xuân Sơn, huyện trấn không thể so sánh được.

Hơn nữa vị trí nhà mà Tô Phán mua cũng không tệ.

Bình thường mà nói, cô ấy còn phải tích góp thêm hai năm nữa, mới miễn cưỡng trả được tiền đặt cọc.

"... Nhà kia, có chút đặc biệt."

Đây chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, trên thực tế căn nhà kia là nhà hung.

Cuối tháng ba năm nay, trong nhà kia xảy ra một vụ án mạng, một cô gái trẻ tuổi bị chồng và tình nhân của chồng giết chết tại nhà, thi thể bị chia ra vô số mảnh nhỏ, một số được bị xả vào cống thoát nước, một số bị ném ở nơi hoang dã.

Sau đó không đến mấy ngày, người đi đến chỗ hoang dã cắm trại phát hiện được, báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, rất nhanh đã phá được án.

Căn nhà kia là nhà trai mua, sau khi xảy ra chuyện, lấy giá tiền vô cùng thấp đăng lên mạng.

Nhưng vẫn không có ai mua, dù sao căn nhà kia cũng xảy ra chuyện đang sợ như vậy mà.

Thậm chí giá nhà của cả tiểu khu đó đều bị ảnh hưởng, mà căn nhà kia chính là nghiêm trọng nhất.

"... Tiểu Tô cũng là bị trong nhà ép buộc không có cách nào, cắn răng mua căn nhà kia."

Nhìn bề ngoài, thật ra cô ấy không cần phải cực đoan như vậy, lấy lui làm tiến, đi ngoại ô mua một căn nhà rẻ cũng được.

Nhưng Tô Phán rất hiểu ba mẹ mình, nếu như cô ấy mua nhà bình thường, bọn họ nhất định sẽ dùng đủ mọi cách để cho cô ấy đưa căn nhà kia làm nhà cưới cho em trai.

"... Con người của Tiểu Tô này cũng rất ác với chính mình, sau khi mua nhà, trong tay không có chút tiền nào, cô ấy cũng không định sửa sang gì, lên mạng mua nước khử trùng gì đó, chuẩn bị quét dọn sạch rồi đi vào ở."

Trước sau cô ấy dùng một chút thời gian quét dọn, bởi vì công ty quét dọn vệ sinh đều không nhận công việc này, chỉ có thể tan làm và ngày nghỉ tự mình từ từ làm.

"Lúc trước tôi là người không tin những chuyện này, lúc cô ấy dọn nhà cũng đến giúp một chút..."

Chính xác mà nói, Vương Thuận Nghĩa là người duy nhất đi giúp đỡ, đi vào căn nhà kia, anh ta cũng không cảm thấy sợ, chẳng qua là loại chuyện này, nhớ đến không khỏi có chút khó chịu.

"Tháng năm Tiểu Tô chuyển vào ở, trong thời gian đó có xảy ra một ít vấn đề nhỏ, tôi đến giúp cô ấy xem qua mấy lần, đều rất bình thường. Có thể là cô ấy cảm thấy hơi ngại, về sau này, cũng không tìm đến tôi."

Sau đó chuyện làm ăn của Vương Thuận Nghĩa tương đối bận rộn, cũng không chú ý đến tình huống ở chỗ Tô Phán nữa.

Cho đến buổi tối của mấy ngày trước, ở bên ngoài anh ta tình cờ gặp được Tô Phán.

"Tôi cảm thấy sắc mặt của cô ấy rất kém, trắng đến mức mất tự nhiên, cả người cũng làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng..."

Lúc ấy Vương Thuận Nghĩa hỏi chuyện nhà của Tô Phán, Tô Phán nói trừ hàng xóm nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ ra, những chuyện khác đều rất bình thường, còn nói nơi đó rất tốt, tiết kiệm được tiền thuê, cách công ty lại gần, buổi sáng có thể ngủ được một lát.

"Nhưng tôi chú ý đến, lúc ấy cô ấy cầm hai ly nước, còn có đồ nướng, bên trong còn có đậu phụ cuốn rau thơm, mà cho tới bây giờ cô ấy không ăn rau thơm..."

Vương Thuận Nghĩa nói xong chuyện của Tô Phán, nhìn Lạc Văn Thư, "Trước kia tôi không tin những chuyện này, nhưng ngày hôm qua trải qua chuyện của Tôn Giai Mộng, lập tức nhớ đến Tiểu Tô. Tôi có chút lo lắng cho cô ấy, cho nên tìm bạn hỏi tình huống của cô ấy một chút, mới phát hiện mọi người đều cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái, dần dần không biết nên giao tiếp như thế nào."

"Không biết đại sư có rảnh hay không, tôi muốn mời đại sư đi đến giúp đỡ nhìn thử." Vương Thuận Nghĩa nói.

Nếu Tô Phán không sao, đó là chuyện tốt, nhưng lỡ như có gì đó, cũng có thể thuận tiện giải quyết.

"Có rảnh, chẳng qua phải đợi một lát." Lạc Văn Thư nói.

Từ khi Vương Thuận Nghĩa gọi điện cho đến bây giờ, thời gian đã trôi qua một giờ.

Còn một lát nữa, nhà trẻ sẽ tan học, vừa vặn Lạc Văn Thư có thể mang Lạc Tinh Dữ cùng đi.

---

"Hai ly nước." Hôm nay Tô Phán tan làm sớm, ra khỏi công ty, đi đến tiệm trà sữa gần đó.

Cô ấy được xem như là khách quen, nhân viện tiệm thấy cô ấy, sau khi cười chào hỏi xong, thì nói, "Nước xoài bưởi không thêm đá, nước cam chanh thêm đá, đều là hai ly nhỏ, đúng không?"

Tô Phán gật đầu, "Đúng, làm phiền rồi."

Cô ấy trả tiền, ngồi trong tiệm một lát, hai ly nước đã làm xong, nhân viên tiệm bỏ vào túi đưa cho cô ấy.

Tô Phán nhận lấy nước uống xách ra cửa, dọc theo con đường lớn ngựa xe như nước, quẹo vào một phố ăn vặt, ngừng trước sạp thịt nước.

"Bốn xâu đậu hủ cuốn rau thơm, hai xâu thịt nướng, hai cái đùi gà,..." Cô ấy thuận thục gọi món ăn.

Sau đó lại đợi một lát, cầm đồ nướng được gọi kỹ, xuyên qua phố ăn vặt, quẹt qua một con hẻm nhỏ, đã đến cửa tiểu khu.

Mấy tháng nay, ánh mắt người gác cổng nhìn cô ấy, đã mang theo sự kính nể.

Xuyên qua vườn hoa, đi vào tòa nhà, có hai hàng xóm đang đợi thang máy, sau khi thấy cô ấy thì yên lặng tránh ra một chút, để cho một mình cô ấy đi ên trước.

Tô Phán biết rất nhiều người ở chỗ này đều vẫn luôn bàn luận về mình, cô ấy cũng không thèm để ý đến.

Rất nhanh thang máy đã đến lầu 17, cô ấy đi ra, quẹo vào hướng về nhà mình, móc chìa khóa mở cửa.

"Tôi về rồi." Cô ấy nói chuyện với căn nhà không có một bóng người nào.

"Mua nước uống và đồ nướng cho cô này." Cô ấy vừa nói chuyện vừa thay giày.

Bình Luận (0)
Comment