Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 168

Chương 168 -
Chương 168 -

Trong phòng thổi qua một trận gió, lập tức cửa bị thổi đóng lại.

Tô Phán cũng không liếc nhìn, mang dép lê đi vào nhà, vừa nhỏ giọng than phiền, "Thật sự là không hiểu nổi, trên thế giới này tại sao lại có loại rau thơm không hợp với lẽ thường như vậy!"

Đi tới phòng khách, cô ấy đặt nước và đồ nướng lên trên bàn trà nhỏ, trước tiên cắm ống hút vào ly nước cam chanh thêm đá, đặt lại lên trên bàn, còn mình thì cầm ly nước xoài bưởi không thêm đá, sau khi uống một ngụm, cả người nằm nhoài trên ghế salon.

"Cô nói một chút nữa tôi ăn cái gì đây? Cà xào khoai tây sợi? Hay là thịt kho tiêu?" Tô Phán ôm gối ôm hình con chó, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định từ bỏ, "Thôi, mệt quá, tùy tiện nấu mì gói đi, lấp no bụng, không chết đói là được."

Bỗng nhiên tivi phòng khách mở ra, sau mấy giây quảng cáo, đi vào giao diện, tự mình nhanh chóng thuần thục lựa chọn ứng dụng bên trong, sau đó mở phim ra.

Kết quả nhảy ra một cái cửa sổ, hội viên VIP đã hết hạn, cần nạp phí mới có thể tiếp tục xem.

"Để tôi nạp cho cô!" Tô Phán trợn trắng mắt, cầm điện thoại quét mã trả tiền.

Rất nhanh phim trên tivi bắt đầu phát, sau khi chỉnh lên cho tốc độ nói của diễn viên trong phim tăng lên gấp đôi, trái lại nghe vào có một loại cảm giác vừa vặn.

Tô Phán nằm nghiêng, cùng nhau xem.

Một lát sau, bỗng nhiên điện thoại của cô ấy vang lên, nhìn một cái người gọi là lão Vương, đây là chú thích mà cô ấy đặt cho Vương Thuận Nghĩa.

Tô Phán có chút bất ngờ, nhận điện thoại, "Nghĩ thế nào mà lại gọi điện thoại cho em?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hào sảng của Vương Thuận Nghĩa, "Tiểu Tô, em có ở nhà không, anh có chút việc tìm em."

"Ở nhà." Tô Phán trả lời, còn muốn nói gì đó, đã bị cắt lời.

"Vậy được, em đợi một lát mở cửa cho anh, anh ở dưới lầu nhà em rồi."

Vương Thuận Nghĩa nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Tô Phán sửng sốt một chút, nhìn về phía bên cạnh.

"Cũng không biết anh ấy tìm tôi làm gì, trước tiên đồ uống và đồ nướng của cô cất đi đã, lát nữa lại ăn, hay là đặt vào phòng ngủ cho cô?"

"Được, trước tiên cất cho cô."

Tô Phán vừa nói chuyện, vừa ngồi dậy, mang đồ trên bàn vào nhà bếp, sau đó đã nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Cô ấy mang dép đi ra mở cửa, chỉ thấy Vương Thuận Nghĩa đứng ngoài cửa, đầu trọc dây chuyền vàng vẫn chói mắt như lúc trước.

"Nhanh vào đi..." Cô ấy mới vừa mở miệng, đã phát hiện bên ngoài còn có người khác, là một người phụ nữ rất trẻ tuổi, bên cạnh còn có một bé trai mặc đồng phục của nhà trẻ.

"Lão Vương, đây là...?" Tô Phán có chút không rõ chuyện gì.

Vương Thuận Nghĩa cười giới thiệu cho cô ấy, "Đây là đại sư anh quen biết vào ngày hôm qua, rất lợi hại, dẫn đến giúp em nhìn một chút."

Anh ta vừa nói xong, chỉ thấy Tô Phán không cười nữa, vẻ mặt có chút cứng ngắc, hình như còn có chút tức giận, "Em nhận lòng tốt của anh..."

Cô ấy nói được một nửa, bỗng nhiên nghe được lời của người phụ nữ trẻ tuổi ở ngoài cửa, "Bản lĩnh của cô còn chưa đủ đuổi được tôi."

Lời này vừa ra, người trong ngoài nhà đều ngẩn ra.

Tô Phán kinh ngạc nhìn cô.

Vương Thuận Nghĩa là người đàn ông cao lớn, nhưng lúc này vẻ mặt có chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, "Đại sư, bên trong... Thật sự có sao?"

Trước kia anh ta không tin những chuyện này, bây giờ thì không giống, chỉ cảm thấy căn nhà bình thường mới vừa rồi hình như trở nên rất lạnh.

Lúc này, anh ta nghe được đứa bé bên cạnh đại sư mở miệng nói, "Có một chị gái mặc váy đỏ đứng bên cạnh anh."

"Má ơi!" Vương Thuận Nghĩa sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, vội vàng từ cửa lui ra ngoài, đứng sau lưng Lạc Văn Thư.

"Em nhìn thấy!?" Tô Phán không dám tin nhìn đứa bé bốn năm tuổi ở trước mặt này.

Vương Thuận Nghĩa cũng chậm chạp phản ứng lại, "Đại sư, đứa bé nhà cô cũng lợi hại như vậy sao?!"

Lúc này trong hành lang truyền đến một tiếng "Đinh", là tiếng thang máy dừng lại ở tầng này.

"Đi vào rồi nói." Lạc Văn Thư nói với Tô Phán ở bên cạnh.

"... Được." Một lát sau, Tô Phán nhường chỗ, để cho ba người đi vào nhà.

"Không cần thay giày."

Nhà của cô ấy cũng không chuẩn bị nhiều dép lê cho khách như vậy, dù sao sau khi cô ấy dọn đến chỗ này, trừ Vương Thuận Nghĩa đến mấy lần, cũng không có một người bạn nào đến nữa.

À, không đúng, hôm nay cô ấy sắp không có bạn nữa rồi.

Chỉ còn lại một mình Vương Thuận Nghĩa, còn lo lắng cho an toàn của cô ấy, nhưng có chút giúp thêm phiền.

Tô Phán nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ lơ lửng ngồi xuống trên một chiếc ghế salon, không khỏi có chút lo lắng.

"Tùy tiện ngồi đi."

Cô ấy chỉ vào những ghế salon khác, lại hỏi, "Uống gì không? Có nước ướp lạnh và trà."

Vào lúc này, thời tiết đang chuyển mùa, không khí lại trở nên khô nóng lên.

Nhưng mà trong gian phòng này, rõ ràng không mở máy điều hòa, nhiệt độ lại có chút lạnh lẽo.

Vương Thuận Nghĩa mặc đồ ngắn tay, chỉ cảm thấy có chút lạnh nổi da gà. Anh ta vừa chà xát tay, vừa đi đến một ghế salon một người ngồi, vừa muốn ngồi xuống, đã nghe được hai giọng nói vang lên.

"Đừng ngồi chỗ đó!"

"Chị váy đỏ đang ngồi ở đó."

Tiếng trước là của Tô Phán, tiếng sau là của Lạc Tinh Dữ.

Thân thể Vương Thuận Nghĩa cứng đờ, vẻ mặt cũng cứng ngắc tại chỗ.

"Ngồi đi, cô ấy nhường lại cho anh rồi." Lúc này là Lạc Văn Thư nói chuyện.

Vì vậy Vương Thuận Nghĩa nhăn mặt, cẩn thận ngồi xuống, rồi nhìn Lạc Văn Thư hỏi, "Đại sư... Tôi... Tôi có thể nhìn thử một chút hay không?"

Mặc dù có thể thấy thứ đáng sợ, nhưng trong nhà này có bốn người, chỉ có một mình anh ta là không nhìn thấy, Vương Thuận Nghĩa vẫn muốn làm một người hiểu biết.

"Đến đây." Lạc Văn Thư gật đầu một cái.

Bình Luận (0)
Comment