Vương Thuận Nghĩa lập tức đứng dậy tới gần, chỉ thấy trên hai ngón tay nhỏ nhắn của đại sư kẹp một chiếc lá liễu.
Anh ta lập tức nhớ đến, lúc bọn họ đi trên đường, đại sư có để cho anh ta dừng ở ven đường một chút, lúc ấy bên cạnh hình như có một cây liễu.
"Nhắm mắt lại." Lạc Văn Thư nói.
Vương Thuận Nghĩa nghe lời nhắm mắt lại, rồi sau đó cảm giác lá liễu lau qua mắt của mình.
"Được rồi."
Anh ta nghe như vậy, hít sâu một hơi, rồi cẩn thận hơi mở một con mắt ra, phạm vi 180 độ phía trước không có bất kỳ dị thường gì.
Vì vậy anh ta mở hai mắt ra, kết quả vừa xoay người, chỉ thấy sau lưng có một người phụ nữ mặc váy đỏ đang trôi lơ lửng.
"Má ơi!"
Vương Thuận Nghĩa bị dọa sợ giật cả mình.
Người phụ nữ váy đỏ cười rồi bay đi.
Vương Thuận Nghĩa lặng lẽ thở phào một cái, đánh giá bóng người kia.
Tóc ngắn ngang vai, mặc váy màu đỏ, da ảm đạm, phía trên đầy dấu vết chắp vá chằng chịt, nhưng nói như thế nào đây, thật ra cũng không đáng sợ như vậy.
Anh ta suy nghĩ một chút, thử chào hỏi, "Xin chào, tôi tên là Vương Thuận Nghĩa, là bạn của Tiểu Tô..."
Quỷ ảnh màu đỏ có chút bất ngờ nhìn vào mắt anh ta, sau đó nói tên mình, "Thích Dụ, chắc anh đã nghe nói."
Trước đó Vương Thuận Nghĩa chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ có thể xác định quỷ hồn này là người bị giết trong căn nhà này, lúc ấy trên tin tức chỉ nói là người phụ nữ họ Thích, cái họ này cũng là họ hiếm không thường gặp.
"Đây là, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Thuận Nghĩa nhìn mọi người trong nhà một vòng, cuối cùng hỏi Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư nhìn về phía Tô Phán, "Anh nên hỏi cô ấy mới đúng."
Tô Phán nghe vậy, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, "Lúc ấy tôi cũng không biết cô ấy ở chỗ này..."
Lúc trước Tô Phán mua căn nhà, thật sự là bị ép không có cách nào.
Ba mẹ đòi tiền của cô ấy mua nhà cho em trai, vừa khóc vừa ồn ào, cô ấy vẫn luôn cắn chết không nhả ra, mắt thấy bọn họ muốn lấy cái chết ra ép buộc mình, cô ấy bất chấp tìm người môi giới nói muốn mua một căn nhà.
Sau khi công ty môi giới xác nhận nhiều lần, chủ động giảm một nửa tiền hoa hồng cho cô ấy.
Tô Phán lấy tốc độ nhanh nhất làm xong một loạt thủ tục, vốn dĩ theo ước định là phải đợi tiền cô ấy vay ngân hàng vào tài khoản mới giao nhà, nhưng bên bán nhà cũng không quan tâm đến chuyện này, trực tiếp đưa chìa khóa cho cô ấy.
Ba mẹ lại đến cửa đòi tiền, Tô Phán lập tức nói đã mua nhà.
Trong dự liệu, hai người bọn họ thay nhay mắng Tô Phán, ngay cả lời ác độc cũng nói ra được, sau đó nói mua nhà rồi cũng được, trước hết để làm nhà cưới cho em trai, chờ sau này em trai kiếm được tiền tự mua nhà, lại dọn ra trả cho cô ấy.
Tô Phán không nói gì, sau đó dẫn bọn họ đến xem nhà mình mua.
Mặc dù ba mẹ biết có một vụ án mạng như vậy, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể, lúc ấy cùng đi xem nhà với Tô Phàn, cảm thấy rất hài lòng, thậm chí không cần sửa sáng, quét dọn một chút là có thể trực tiếp vào ở.
Kết quả lúc đi xuống lầu, nhìn thấy mấy cụ già trong vườn hoa chỉ chỉ chõ chõ bọn họ.
Bọn họ có chút tức giận, đi qua hỏi xảy ra chuyện gì, sau đó từ trong miệng những người đó biết được chân tướng của căn nhà hung này.
"....Chỗ này là ba tôi đánh, chỗ này là mẹ tôi cào..." Tô Phán dùng giọng điệu hờ hững, giống như đang kể chuyện xảy ra trên người của người khác.
Ba mẹ giống như đang đối xử với kẻ thù, xuống tay rất độc ác, hận không thể đánh chết cô ấy rồi bán nhà đi.
Tất nhiên là không thể nào.
Dù bọn họ không tình nguyện, cũng không thể không tiếp nhận thực tế, Tô Phán đã không còn tiền, nhà mua là nhà hung, từ trên người cô ấy, không lấy được chỗ tốt nào cả.
Bọn họ tuyên bố muốn đoạt tuyệt quan hệ với cô ấy, từ đó về sau cũng không đi tìm cô ấy nữa, ngay cả số điện thoại cũng bị kéo vào danh sách đen.
Tô Phán đã sớm quen rồi, tự đi đến trạm y tế gần đó băng bó vết thương, sau đó chuẩn bị dọn nhà.
"... Lúc tôi mới vừa dọn vào, thật ra có chút sợ, nhưng vừa nghĩ đến trong túi đã gần không còn đồng nào, lập tức cảm thấy không sao, còn tốt hơn là ngủ ngoài đường..."
Sau đó cô ấy ở một thời gian ngắn, phát hiện cứ vào nửa đêm bồn cầu trong nhà vệ sinh sẽ vang lên tiếng xả nước, ti vi mở ra, phát một tiết mục vô cùng âm u.
Cả căn nhà cũng làm cho người ta có một loại lạnh lẽo.
Cô ấy tự an ủi mình, đúng lúc là mùa hè, có thể tiết kiệm tiền máy điều hòa.
Những chuyện dị thường nhỏ này, lúc đầu Tô Phán sẽ tìm Vương Thuận Nghĩa đến nhà giúp đỡ nhìn thử, sau đó cũng lười mặc kệ luôn.
Chuyện khốn khổ duy nhất đối với cô ấy, chính là mỗi buổi tối đi ngủ, luôn cảm thấy có vật gì đè lên người mình, ngủ không được ngon, ngày hôm sau đi làm tinh thần rất kém.
Lại một buổi tối tỉnh lại từ trạng thái bị quỷ đè, Tô Phán gãi đầu, bất chấp tất cả kêu về phía không khí, "Cô cứ hành hạ tôi như vậy cũng không có ích lợi gì, tôi rất sợ, nhưng tôi đã nghèo như chó rồi, trừ chỗ này ra không còn chỗ nào để đi nữa!"
"Đây là tôi dùng tiền của tôi, mua nhà một cách hợp pháp, còn đang nợ một khoản tiền lớn nữa, tôi cũng không ngại ở chung với cô, cô dựa vào cái gì muốn hù dọa đuổi tôi đi?"
Lúc đó cô ấy chỉ muốn phát tiết tâm trạng mấy ngày nay của mình, sau khi nổi giận nói một tràng, định tiếp tục ngủ, nhưng trong tầm mắt nhìn thấy một bóng người đứng ở mép giường của mình.
"Lúc ấy tôi thiếu chút nữa bị hù chết..." Tô Phán vừa nói vừa liếc nhìn quỷ ảnh màu đỏ bên cạnh.
Cô ấy rất sợ, run rẩy rúc ở một góc, sợ đến mức quên cả thét lên.