Cứ như vậy sau khi đối mặt với bóng người đột nhiên xuất hiện kia một lúc lâu, phát hiện hình như đối phương không có ác ý gì, vì vậy cô ấy xây dựng tâm lý thật lâu, sau đó thử mở miệng chào hỏi, "Xin chào, tôi tên là Tô Phán."
Đáp lại cô ấy là một giọng nói rất u oán, "... Thích... Dụ..."
Thường xuyên qua lại, quỷ nghèo Tô Phán và quỷ chết oan Thích Dụ trở thành bạn, ở trong căn nhà này, cùng nhau xem tivi, nói chuyện với nhau.
Tô Phán Thường xuyên sẽ mua đồ uống, một ít thức ăn cho Thích Dụ, còn Thích Dụ thì không ăn đồ ăn vào miệng như người bình thường, chỉ là hít khí từ đồ ăn mà thôi.
Có một lần Tô Phán ăn thử một miếng đồ ăn mà Thích Dụ đã ăn, mới vừa nhai đã ói ra, cảm giác kia, giống như nhai sáp vậy.
---
"Cảm ơn các người đã quan tâm, tôi cảm thấy bây giờ rất tốt." Tô Phán kể xong chuyện của mình và Thích Dụ, lại nói lời này với Lạc Văn Thư.
"Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô." Lạc Văn Thư nói, "Nhưng thật xin lỗi, không thể."
"Đầu tiên phải nói đến cô, cô hẳn là phát hiện, trong khoảng thời gian này, thân thể của mình bắt đầu dần trở nên yếu đi, thường xuyên bị bệnh, sắc mặt tái nhợt không hồng hào, tiếp tục như vậy, thân thể của cô sẽ không kiên trì được bao lâu."
"Lại nói đến cô ấy, sau khi chết đi, linh hồn sẽ đi đến U Minh với sự hướng dẫn của tiểu quỷ, nếu dừng lại nhân gian trong thời gian dài, sẽ thành mối họa. Có lẽ cô ấy không nói cho cô biết, bây giờ cô ấy đã có chút không khống chế được lý trí của mình, đặc biệt là lúc cô không ở đây, cô ấy sẽ không có ý thức mà rời khỏi căn nhà này..."
Lạc Văn Thư nói đến chỗ này, thì ngừng lại.
Lời còn lại, không cần nói cũng biết.
Tô Phán và Thich Dụ nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
"Không có cách nào khác sao?" Tô Phán vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Không có." Lạc Văn Thư lắc đầu, "Cô ấy không muốn hại chết cô, cô cũng không muốn cô ấy đi hại người, chỉ có thể chấm dứt ở đây thôi."
Một người một quỷ đều không nói gì.
Yên lặng thật lâu, Thích Dụ là người mở miệng trước, "Phán Phán ngoan nào, đừng buồn bã, có thể làm bạn với cô lâu như vậy, tôi đã rất hài lòng rồi."
"Tôi cũng vậy..." Tô Phán buồn bực nói.
"Nào, ôm một cái, coi như lời tạm biệt." Thích Dụ nói.
"Cô chỉ là quỷ hồn, ôm cái quỷ ấy!" Tô Phán không nhịn được, ghét bỏ nói một câu.
"Ừ, là cái ôm của quỷ." Thích Dụ cười nói.
Một người một quỷ xích lại gần, cách không khí ôm nhau.
Lạc Văn Thư thấy vậy, thở dài trong lòng, giơ tay làm pháp quyết, một đạo linh lực rơi vào trên người Thích Dụ.
Một giây tiếp theo, hư ảnh màu đỏ kia nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể.
Tô Phán cảm giác tay mình đụng vào vật thật, thân thể cứng đờ, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ.
Thích Dụ cũng không ngờ đến.
Hai người sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên ôm lấy nhau, Tô Phán không nhịn được khóc nức nở.
Thích Dụ cũng rất khó chịu, nhưng cô ấy không khóc nổi.
Qua hồi lầu, Thích Dụ đẩy Tô Phán ra, đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, "Được rồi, đừng khóc nữa, cười một cái nào, nếu không sẽ trở thành quỷ khóc tang mất."
Tô Phán cong môi mỉm cười, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Bóng người của Thích Dụ lại biết thành hư ảnh, cô ấy nhìn về phía Lạc Văn Thư, chắp tay chào một cái, "Cảm ơn, còn làm phiền đại sư đưa tôi đi một đoạn đường."
"Đi đi." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh.
Lạc Tinh Dữ gỡ xuống ấn tín Hành Tẩu Nhân Giang trên cổ, đi tới bên cạnh Thích Dụ, nhón chân lên, lại với không đến.
Thích Du kinh ngạc quên cả phối hợp.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ tự leo lên bàn uống trà nhỏ, mới đứng cao bằng mi tâm của cô ấy, ấn con dấu lên.
Gió lạnh đột nhiên nổi lên, quỷ môn hiện ra.
Thích Dụ nhìn Tô Phán lần cuối cùng, phất tay chào, "Tạm biệt."
"Tạm biệt..."
---
Tối hôm đó, Lạc Tinh Dữ mở điện thoại ra bắt đầu chuẩn bị viết nhật ký, nhìn thấy được một video hấp dẫn ---
La Ca Ca Luck: Lập tức vào thu rồi, còn không nhanh để cho bạn thân có hoa tay của bạn đan một cái thảm đắp cho bạn, vừa ấm áp lại vừa đẹp # thủ công # đan len sợi #
Tấm thảm đan bằng len sợi trong video đủ loại màu sắc, vô cùng đẹp, lại có lông xù, nhìn một cái rất là ấm áp.
Lạc Tinh Dữ thấy video này, lập tức nghĩ đến Lạc Văn Thư.
Cô rất thích cái ghế nằm đặt trước cửa sổ ở phòng khách kia, trừ ngủ và tĩnh tọa ra, có rất nhiều thời gian đều nằm trên đó, cái ghế hơi lắc lư, cô sẽ nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Đừng thấy thời tiết Xuân Sơn bây giờ rất là nóng bức, nhưng đến cuối tháng 9 đầu tháng 10, sẽ bắt đầu hạ nhiệt.
Lạc Tinh Dữ nhớ Lạc Văn Thư từng nói, cô có cùng tên cùng ngày sinh với mẹ của mình.
Ngày 29 tháng 9...
Rất nhanh đã đến rồi.
Lạc Tinh Dữ lại cẩn thận nghiêm túc xem video kia hai lần, sau đó lại nhấn vào liên kết trong khu bình luận, lại nghiêm túc xem lời giới thiệu hàng hóa, cuối cùng bấm đặt đơn hàng.
---
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay, lúc ở nhà trẻ nhận được tiền, cũng may mình đặt chế độ im lặng! Buổi tối cũng nhận được tiền, chú đầu trọc còn cho mình thêm 666 tệ, chú ấy thật là người tốt! Mới vừa rồi đặt một món hàng, đây là lần đầu tiên mình mua đồ trên mạng, hy vọng không bị lừa [con heo]# Nhật ký của Tinh Tinh #
---
Ngày hôm sau.
Thời tiết rất tốt.
Buổi sáng mười giờ, mắt trời treo nghiêng trên chân trời, ánh mắt trời chiếu lên tòa nhà cao gần nhà trẻ.
Thời gian hoạt động ngoài giờ đã đến.
"Bên cạnh có một con chó rất lớn, lông xù, trắng như tuyết, thật sự rất đáng yêu!"
Lạc Tinh Dữ vừa nói chuyện với Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, vừa dẫn hai người bạn nhỏ đến chỗ tường rào phía sau nhà trẻ.