Chiều hôm qua, khi cậu bé sắp tan học, đứng ở chỗ cửa sổ lớp học nhìn ra bên ngoài, bỗng nhìn thấy một vệt màu trắng chạy nhanh qua tầm mắt.
Vì vậy cậu bé có chút tò mò, nhìn theo hướng đó.
Đợi một lát, rốt cuộc lại nhìn thấy vệt trắng kia, phát hiện là một con chó, thuần một màu trắng, mắt hai mí, ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ đó, hình như đang mỉm cười.
Lạc Tinh Dữ nhìn chằm chằm nó một lát, hình như phát hiện một tầm mắt, con chó lớn màu trắng kia ngẩng đầu nhìn tới.
"Xin chào mày nha ~ " Lạc Tinh Dữ vẫy tay với nó, hơn nữa còn lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù cách xa, nó không nghe được tiếng chào hỏi.
Sau đó Lạc Tinh Dữ thấy nó ngoẹo đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu bé.
Một người một chó nhìn nhau một lúc lâu, bỗng nhiên chó lớn đứng dậy chạy mất.
Lạc Tinh Dữ chú ý đến hình như trên người nó có một màu đỏ gì đó, nhưng chó lớn chạy quá nhanh, không thể nhìn rõ được.
Rất nhanh tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên.
Lạc Tinh Dữ thu hồi tầm mắt, mang cặp sách nhỏ lên lưng đi ra khỏi phòng học, đi đến cửa chính, sau khi nói tạm biệt với cô giáo, theo Lạc Văn Thư về nhà.
Hôm nay đi tới trường học, cậu bé lập tức nghĩ đến chó lớn, chạy đến cửa sổ ngày hôm qua nhìn một chút, lại thật sự nhìn thấy nó.
Chẳng qua chó lớn chỉ dừng lại một lát, giống như là đang chờ chào hỏi với Lạc Tinh Dữ, rất nhanh đã biến mất.
Lạc Tinh Dữ còn nhớ đến vệt đỏ mình nhìn thấy ngày hôm qua, hôm nay cố ý nhìn cho thật kỹ, phát hiện không phải là ảo giác, thật sự có một chút màu đỏ, ở dưới bụng của chó lớn, bị lông trắng thật dài che đi, hơn nữa có lẽ vì nguyên nhân của tường rào ngăn che lại, nếu không phải màu đỏ và màu trắng quá đối lập nhau, cậu bé cũng không phát hiện ra được.
Lạc Tinh Dữ nói phát hiện của mình cho hai người bạn tốt là Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ.
Hai người bạn nhỏ này đều rất thích động vật nhỏ, nhưng bởi vì gia đình không tiện nuôi, gần nhà thuê của hai đứa bé, có một nhà nuôi một con chó lông vàng, mỗi lần gặp chủ nhân dắt chó đi dạo, cũng sẽ đi lên sờ một chút, cho đến khi chủ nhân muốn đi, mới lưu luyến thả tay ra.
Nghe được Lạc Tinh Dữ nói phát hiện một con chó lớn trắng đáng yêu, hai bạn nhỏ cũng cảm thấy rất hứng thú, lúc này đều chụm đầu đến cửa sổ kia nhìn thử.
Đáng tiếc ba đứa bé đừng chờ rất lâu, cũng không thấy chó lớn xuất hiện.
Cho đến khi hoạt động ngoài giờ đến, cô giáo Mạch Tử bày tỏ có thể đi ra ngoài chơi, Lạc Tinh Dữ lại tới cửa sổ nhìn thử một cái, lại thấy một vệt trắng chợt lóe rồi biến mất.
"Có thể là nó ở phía ngoài tường rào của chúng ta, chúng ta đi xem một chút đi." Lạc Tinh Dữ nói.
Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ gật đầu thật mạnh.
Vì vậy ba người bạn nhỏ đi ra khỏi phòng học xuống lầu, một đường đi đến chỗ bị tường rào chặn mình thấy qua cửa sổ.
Tường rào của vườn trẻ, là cái loại ở dưới được trác xi măng dày, chính giữa là một hàng rào sắt, bên trong là một hàng bồn hoa, trồng hoa cỏ nho nhỏ, phát triển rất tốt.
Phía ngoài tường rào là một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc rất cao.
Lạc Tinh Dữ xuyên qua kẻ hở của hoa cỏ và tường rào, thấy con chó lớn màu trắng kia, tung tăng qua lại trong bụi cỏ ở chỗ đất hoang.
"Chó lớn ~ ~ "Cậu bé kêu ra bên ngoài.
"Chó lớn ở đâu vậy?"
"Tại sao tớ lại không nhìn thấy?"
"Là chỗ đó!" Lạc Tinh Dữ vừa nói chuyện vừa vươn tay chỉ vị trí của chó lớn.
Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ nhìn theo hướng cậu bé chỉ, chỉ thấy một mảnh cỏ dài màu xanh.
Hai đứa bé có chút nóng vội, thò đầu nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy cái gì.
"Không có nha!"
"Chó lớn đi rồi sao?"
Lạc Tinh Dữ nghe được lời của hai người bạn nhỏ, sửng sốt một chút, con chó lớn như vậy, còn là màu trắng, ngay ở đối diện, Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ chỉ cần nhìn một cái là thấy mới đúng.
Bỗng nhiên trong lòng cậu bé có một dự đoán, thử hỏi một câu, "Hai cậu không nhìn thấy sao?"
Hai bạn nhỏ cùng nhau lắc đầu, bày tỏ không nhìn thấy.
"Tiểu Dữ, chó lớn vẫn còn ở đây sao?" Hai đứa bé hoàn toàn không nghi ngờ lời của Lạc Tinh Dữ, chỉ cảm thấy do mình không nhìn thấy.
Còn ở.
Ở trong tầm mắt của Lạc Tinh Dữ, chó lớn màu trắng vẫn đang vui sướng chạy qua chạy lại trong bụi cỏ chỗ đất hoang.
Chẳng qua Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ không nhìn thấy.
"Nó chạy đi rồi." Lạc Tinh Dữ vừa nói, vừa nâng tay phải lên, cách đồng phục học sinh, sờ ấn tín cất ở bên trong.
Nó có thể để cho cậu bé nhìn thấy quỷ hồn mà người bình thường không nhìn thấy.
Ví dụ như ông cụ câu cá lúc trước, lại ví dụ như chị gái váy đỏ của tối hôm qua.
Cùng với...
Con chó lớn màu trắng này.
"Các cậu đi chơi đi, nếu một lát nữa nó trở lại, tớ sẽ gọi các cậu." Lạc Tinh Dữ nói với hai người bạn nhỏ.
Vẻ mặt của Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ có chút tiếc nuối, vẫy tay với Lạc Tinh Dữ, rồi sau đó chạy đi tìm những người bạn nhỏ khác.
Chỉ còn lại một mình Lạc Tinh Dữ đứng bên cạnh tường rào.
"Gâu gâu ~ " Một lát sau, chó lớn kêu một tiếng, lại chạy đến bên cạnh tường rào.
"Xin chào mày ~ " Lạc Tinh Dữ nói với nó.
"Gâu gâu ~ " Chó lớn nhỏ giọng kêu một tiếng, giống như là đáp lại.
Nó thật sự rất đáng yêu, Lạc Tinh Dữ rất muốn vươn tay sờ một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nguyên nhân trong đó là vì tường rào có chút dày, tay của cậu bé vừa nhỏ vừa ngắn, vươn ra cũng không với tới.
Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là sờ không được, chó lớn là linh hồn, lấy tu vi nhập môn bây giờ của cậu bé, không chạm được vào linh hồn.
"Tại sao mày lại ở đây một mình?" Lạc Tinh Dữ hỏi.