Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 172

Chương 172 -
Chương 172 -

Mẹ nói với cậu bé, sau khi người chết đi, linh hồn sẽ đến U Minh, chỉ là có một số ít, bởi vì đủ loại nguyên nhân, sẽ dừng lại ở nhân gian.

Nhưng chưa từng nói, linh hồn của động vật nhỏ cũng sẽ ở lại nhân gian.

"Gâu gâu ~ " Cũng không biết chó lớn có nghe hiểu lời cậu bé nói không, lại kêu một tiếng.

"Mày đang tìm thứ gì sao? Hay là đang tìm người?" Lạc Tinh Dữ tiếp tục hỏi.

Lần này cậu bé vừa nói xong, tiếng kêu của chó lớn bỗng nhiên có chút kích động.

"Gâu gâu gâu gâu!"

Lạc Tinh Dữ hơi trợn to mắt, "Mày nghe hiểu lời tao nói sao?!"

Mới vừa rồi cậu bé nói những lời đó, chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi một chút, cũng không muốn đáp lại.

Nhưng bây giờ xem ra, phản ứng của chó lớn, giống như nghe hiểu lời của cậu vậy.

"Gâu gâu ~ ~ ~ " Chó lớn gật đầu, sau đó kêu một tiếng.

Lạc Tinh Dữ không có cách nào từ tiếng gâu gâu phân biệt được ý của chó lớn, còn về động tác gật đầu, cậu bé cảm thấy có thể là trùng hợp.

Cậu bé hơi nhíu mày, nghiêm túc tự hỏi.

Chó lớn cũng rất ngoan ngồi bên ngoài tường rào, hình như biết cậu bé đang suy nghĩ, cũng không làm ồn ào đến cậu.

"Tao nghĩ ra rồi!" Một lát sau, đôi mắt Lạc Tinh Dữ sáng lên, nhìn chó lớn ở bên ngoài, "Nếu như mày có thể nghe hiểu tao nói gì, vậy thì đứng lên."

Gần như trong nháy mắt khi cậu bé nói xong, đã thấy chó lớn đứng lên, lại "gâu" một tiếng về phía cậu bé.

Lạc Tinh Dữ: "!!!"

Thật sự có thể nghe hiểu sao?!

Cậu bé có chút không tin tưởng lắm quyết định thử lại, "Mày ngồi xuống."

Chó lớn ngồi xuống.

"Lắc đuôi."

Chó lớn vẫy cái đuôi lông xù của mình.

"Xoay vòng vòng."

"Vươn tay đặt lên tường rào."

"Duỗi tay trái, sai rồi, tay này là tay phải... A, thật xin lỗi, tao sai rồi, mày và tao đứng đối diện nhau không cùng hướng..."

Lạc Tinh Dữ và chó lớn chơi một lúc với nhau, chắc chắn nó thật sự nghe hiểu lời của mình.

Vì vậy cậu bé trở lại chủ đề lúc đầu, "Mày là ở chỗ này tìm người sao?"

"Gâu gâu gâu gâu ~ ~" Chó lớn đáp lại.

Lạc Tinh Dữ lại hỏi, "Vậy mày tìm ai?"

Chó lớn yên lặng.

Lạc Tinh Dữ sửng sốt mấy giây, sau khi phản ứng lại, cũng yên lặng.

Đúng là chó lớn rất thông minh, có thể nghe hiểu lời của cậu bé, nhưng chó lớn không biết nói chuyện.

"Mày chờ tao suy nghĩ một chút..." Lạc Tinh Dữ nói.

"Gâu gâu ~ "

Một lát sau, Lạc Tinh Dữ nghĩ đến, cậu bé đổi chủ đề khác, "Người mày muốn tìm, ở gần đây sao?"

"Gâu gâu!"

"Mày có thể chỉ cho tao, là ở chỗ nào không?" Phạm vi gần đây quá rộng, trừ mảnh đất hoang mà chó lớn đang ở, xung quanh cũng có đầy nhà, che hết cả bầu trời.

"Gâu gâu gâu ~ " Chó lớn vừa kêu vừa chạy.

"Mày chạy chậm một chút, tao không theo kịp!" Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng hô.

Cậu bé ở trong tường rào, chó lớn ở bên ngoài tường rào, nó có bốn chân, là một con chó lớn, mà cậu bé chỉ có hai chân, còn là con nít, hoàn toàn không đuổi kịp được.

Chó lớn nghe được lời của cậu bé, thì dừng lại, sau khi chờ cậu bé đuổi kịp lại đi từ từ.

Lạc Tinh Dữ vượt qua một vòng nhỏ của tường rào vây quanh nhà trẻ, bỗng nhiên bị gọi lại.

"Bạn học Lạc Tinh Dữ, em đang làm gì vậy?" Là cô giáo Mạch Tử, rất sớm cô ấy đã chú ý đến chuyện Lạc Tinh Dữ không đi chơi với mấy bạn nhỏ khác, lại dẫn hai người bạn đến chỗ tường rào.

Cô ấy biết nhà của ba bạn nhỏ này gần nhau, quan hệ rất tốt, cũng không lo lắng.

Một lác sau, hai bạn nhỏ Trương Lạc Bảo và Nghiêm Hữu Lỵ đều trở về, hai đứa bé nói cho giáo viên Mạch Tử, Lạc Tinh Dữ ở bên kia chờ chó lớn.

Cô giáo Mạch Tử vừa dẫn những người bạn nhỏ khác chơi đùa, vừa để ý tình huống bên này của Lạc Tinh Dữ.

Rất nhanh cô giáo Mạch Tử phát hiện hình như cậu đang nói chuyện.

Sân chơi đùa và tường rào cách một khoảng, hơn nữa còn có tiếng cười đùa của những bạn nhỏ khác, cô giáo Mạch Tử không thể nghe được Lạc Tinh Dữ nói gì.

Cứ như vậy sau một lát, cô ấy phát hiện Lạc Tinh Dữ vẫn nói chuyện, nhưng từ chỗ cô ấy nhìn sang, phía ngoài tường rào không thấy ai cả.

Cô giáo Mạch Tử để ý đến tình huống này, vì vậy đi đến.

Lạc Tinh Dữ nghe được âm thanh, lập tức cứng đờ tại chỗ.

"Em... Em chỉ là đi một chút." Gần như Lạc Tinh Dữ chưa từng nói dối, không quen lắm, có chút lắp bắp.

Cô giáo Mạch Tử cũng không suy nghĩ nhiều, "Cô thấy em vẫn luôn nói chuyện, là đang nói chuyện với ai sao?"

"Bên ngoài có một con chó, em đang nói chuyện với nó." Lạc Tinh Dữ trả lời, lại nói thêm một câu, "Chó lớn đã đi rồi ạ."

Cô giáo Mạch Tử sờ đầu cậu một cái, "Chó đúng là rất đáng yêu, nhưng cũng có thể cắn người, em có thể cách tường rào chơi với nó, nhưng không được vươn tay ra ngoài sờ nó, biết không?"

Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng!"

"Em không đi chơi với những bạn nhỏ khác sao?" Cô giáo Mạch Tử hỏi.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Em muốn xem chó lớn."

Cô giáo Mạch Tử cũng không miễn cưỡng, lại dặn dò mấy câu, sau đó để cho cậu bé tự chơi.

Lạc Tinh Dữ quay đầu nhìn về phía tường rào, chó lớn màu trắng vẫn còn ngồi đó ngoan ngoãn chờ cậu bé.

"Đi thôi." Cậu bé nhỏ giọng nói.

Chó lớn nghe lời đứng lên tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh Lạc Tinh Dữ đã phát hiện một vấn đề ---

Cậu bé không thấy được bên ngoài của tường rào .

Bên cạnh vườn trẻ đều là nhà, nhà ai cũng vây tường rào, là loại tường xi măng đặc, không phải là tường rào sắt.

Chó lớn hình như không chú ý đến chuyện này, chui vào khe hở chật hẹp.

Vì vậy Lạc Tinh Dữ ngây người tại chỗ.

Một lát sau, cậu bé nghe được tiếng "Gâu gâu" truyền từ bên ngoài tường rào, là chó lớn đang gọi, vừa đi vừa gọi.

Bình Luận (0)
Comment