Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 173

Chương 173 -
Chương 173 -

Rất nhanh Lạc Tinh Dữ đã hiểu, đây là đang nhắc nhở vị trí cho cậu bé.

Cậu bé thử đi theo âm thanh, sau khi vòng qua một vòng lớn, rốt cuộc đi tới tường rào có hàng rào sắt.

Chó lớn thấy cậu bé, cũng không kêu nữa, yên tĩnh đi về phía trước.

Đi rồi đi, dần dần, Lạc Tinh Dữ phát hiện tình huống không đúng, bởi vì cậu bé gần trở lại nơi lúc đầu rồi!

"Có phải mày đi nhầm rồi không?" Lạc Tinh Dữ gọi nó lại.

Chó lớn dừng lại, lắc đầu.

Lạc Tinh Dữ thấy vậy, suy nghĩ một chút, hỏi, "Chẳng lẽ người mày muốn tìm, ngay ở trong vườn trẻ này của bọn tao?"

"Gâu gâu ~ ~!" Chó lớn gật đầu thật mạnh.

Lạc Tinh Dữ tiếp tục hỏi, "Là giáo viên sao?"

Lắc đầu.

"Là bạn nhỏ trong nhà?"

Gật đầu, lại lắc đầu.

Lạc Tinh Dữ lại suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi, "Là phụ huynh của người bạn nhỏ sao?"

Điên cuồng gật đầu.

"Vậy chỉ có thể chờ đến buổi chiều tan học, đến lúc đó phụ huynh đến đón bạn nhỏ, mày đi bên cạnh tao sẽ biết người mà mày muốn tìm rồi." Lạc Tinh Dữ nói với chó lớn.

"Gâu gâu ~ ~"

"Mẹ cũng sẽ đến đón tao, tao nói với mày, mẹ tao rất lợi hại, có lẽ mẹ có thể để cho người mày muốn tìm nhìn thấy mày ~"

“Gâu gâu gâu gâu ~"

Rất nhanh thời gian hoạt động ngoài giờ đã kết thúc, Lạc Tinh Dữ vẫy tay tạm biệt với chó lớn, trở lại phòng học.

Buổi chiều 3 giờ 58 phút.

Lạc Văn Thư đi đến phía ngoài nhà trẻ, đứng dưới bóng cây, chờ Lạc Tinh Dữ đi ra.

Kết quả cậu bé còn chưa đến, trái lại ở phía trước thấy được một con chó lớn màu trắng, lông xù, trắng như tuyết.

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cô biết được loại cho này tên là Samoyed.

Nó kêu "Gâu" một tiếng, chạy như bay về hướng của cô.

Lạc Văn Thư cũng không sợ chó, hơn nữa tình huống của con chó này tương đối đặc biệt, cô cứ đứng tại chỗ, vẻ mặt và ánh mắt không thay đổi, cũng không nhúc nhích bước chân.

Cách khoảng mười mét, cũng chỉ là một cái chớp mắt thôi.

Samoyed đã chạy đến bên cạnh Lạc Văn Thư, chẳng qua mục tiêu không phải là cô, mà là người phụ nữ ở bên cạnh cô.

Nó vây quanh người phụ nữ, không ngừng đi vòng quanh, cái đuôi lắc lư điên cuồng, phát ra từng tiếng "gâu gâu", hình như tâm trạng rất kích động, vẫn luôn định dùng đầu cọ vào đối phương, đáng tiếc âm dương cách biệt, linh hồn đã chết hoàn toàn không có cách nào đụng vào người sống được.

Lạc Văn Thư nghiêng đầu nhìn một cái.

Người phụ nữ bên cạnh, cũng chỉ mới 30 tuổi, nhưng mặt mũi lại trông rất tiều tụy, trên trán, khóe mắt đều là nếp nhăn, nhìn vào trên đầu, cũng có thể nhìn thấy được tóc bạc, cả người đều có chút già nua.

Tiếng chuông của nhà trẻ vang lên.

Samoyed vòng quanh người phụ nữ mấy vòng, ánh mắt nhìn về phía cô ấy là sự lưu luyến, nhưng vẫn xoay người chạy đến cửa nhà trẻ.

Lại qua một lúc, Lạc Văn Thư thấy Lạc Tinh Dữ từ trong nhà trẻ đi ra, từ xa cậu bé vẫy tay với cô, vừa lễ phép nói tạm biệt với giáo viên ở bên cạnh, sau đó lập tức chạy đến bên này.

"Mẹ ơi!"

"Ừ." Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé.

"Mẹ, hôm nay ở bên ngoài trường học, con thấy một con chó lớn màu trắng!" Giọng điệu của Lạc Tinh Dữ có chút hưng phấn, vừa nói xong thì liếc nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã phát hiện ra mục tiêu.

Nó đang đi theo bên cạnh một bé trai, cái đuôi lắc qua lắc lại trông rất vui sướng, vừa đi vừa nghiêng đầu kêu "gâu gâu" về phía Lạc Tinh Dữ.

Lạc Văn Thư thấy vậy, có chút bất ngờ, mới vừa rồi cô nhìn thấy con chó này chạy về cửa trường học, đoán được là nó muốn đi chờ người, chẳng qua không nghĩ đến còn có liên quan đến Lạc Tinh Dữ.

Cô và Lạc Tinh Dữ đứng tại chỗ nhìn con Samoyed kia đi theo bé trai đến bên cạnh bọn họ, không ngừng kêu "gâu gâu", lại vươn chi trước đụng vào hai mẹ con ở bên cạnh.

Vào buổi sáng Lạc Tinh Dữ và chó lớn đã ước định xong, chờ sau khi tan học để nó đi theo người nó muốn tìm, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, người nó muốn tìm ở ngay bên cạnh.

"Mẹ ơi, chó lớn nói với con, nó muốn tìm người..." Lạc Tinh Dữ nhìn Lạc Văn Thư, nhỏ giọng nói.

Rốt cuộc cậu bé cũng chỉ là con nít năm tuổi, mặc dù gần như không sợ quỷ hồn, cũng có thể trao đổi với chó lớn đã biến thành quỷ hồn, nhưng đối mặt với người bình thường, hơn nữa còn là một người lớn xa lạ, nếu biết đối phương là người chó lớn muốn tìm, nhất thời cậu bé có chút không biết mở miệng nói như thế nào.

Lạc Văn Thư nhìn cậu bé một chút, lại nhìn con chó Samoyed kia, suy nghĩ rồi nói: "Đây chính là công việc mà con nhận, con đã hẹn xong với chó lớn, vậy con có muốn thử một chút, tự mình giải quyết chuyện này hay không?"

"Dạ...?" Lạc Tinh Dữ nghe nói như vậy, có chút ngây ngẩn, nghi ngờ mình có phải nghe nhầm hay không.

"Độc lập giải quyết một chuyện, cũng là một loại tu hành." Lạc Văn Thư nói.

Chẳng qua cũng không sớm như vậy, nhìn thiên phú, nếu nhập môn hai ba năm, kém thì bốn năm năm, sau khi có tu vi nhất định, có thể độc lập đi giải quyết chuyện dị loại.

Mà lúc trước khi Lạc Văn Thư vào tông môn được ba ngày, đã bị sư phụ Lạc Minh Tề mang đi điều tra chuyện ma quỷ lộng hành trong một cái thôn gần đó, sau đó dày vò một phen, phát hiện là một động vật thành tinh đi ra ngoài quậy phá.

Mà Lạc Tinh Dữ bây giờ, miễn cưỡng được xem là nhập môn năm ngày.

Bên trong đoạn trí nhớ không giai thích được mà Lạc Văn Thư tiếp thu kia, Lạc Tinh Dữ chính là nam chính là của cái thế giới này, cô cảm thấy, yêu cầu nghiêm khắc một chút với thiên tài, cũng không quá đáng.

"Con có thể sao..." Lạc Tinh Dữ không có nghi ngờ lời của Lạc Văn Thư, chỉ là nghi ngờ năng lực của mình.

Trong khoảng thời gian một lớn một nhỏ nói chuyện, hai mẹ con bên cạnh đã chuẩn bị rời đi.

Bình Luận (0)
Comment