Samoyed nóng vội đến mức chạy vòng quanh, tốc độ gâu gâu cũng thay đổi, hình như trong đôi mắt đen nhánh còn có chút nóng nảy và bi thương.
Lạc Tinh Dữ thấy vậy, cắn răng, quyết định thử một lần.
"Dì ơi ---" Cậu bé lấy dũng khí gọi một tiếng.
Giờ phút này, mẹ của bé trai kia là đứng dối diện với hướng của Lạc Tinh Dữ, vì vậy khi cậu bé mở miệng, đối phương cũng biết đang gọi mình.
Cô ấy có chút nghi ngờ hỏi, "Có chuyện gì sao, người bạn nhỏ?""
"Cháu... Cháu..." Lạc Tinh Dữ cũng không phải là đứa bé hướng nội, lúc chào hỏi với người xa lạ cũng sẽ không xấu hổ, nhưng giờ phút này lại có chút căng thẳng, bởi vì chuyện này tương đối đặc biệt, cậu bé mở miệng rồi lại đóng, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
"Người bạn nhỏ, không cần căng thẳng, từ từ nói." Đối phương nhìn ra sự căng thẳng của Lạc Tinh Dữ, cười dịu dàng an ủi, lại quay đầu nhìn con trai nhà mình, hỏi, "Tiểu Viễn, đây là bạn học của con sao?"
Đây là ở ngoài cửa nhà trẻ, Lạc Tinh Dữ lại mặc đồng phục học sinh, đột nhiên mở miệng gọi cô ấy, người mẹ này lập tức cho rằng, cậu bé là bạn học của con trai mình.
Lại thấy con trai nhà mình lắc đầu một cái, "Không phải ạ." Dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Con biết cậu ấy, là Lạc Tinh Dữ lớp lá 1."
Mẹ người bạn nhỏ nghe vậy, lại nhìn về phía Lạc Tinh Dữ.
"Dì ơi, cháu muốn hỏi, trước kia có phải nhà dì có nuôi một con chó màu trắng không?" Sau khi cố gắng xây dựng tâm lý cho mình xong, rốt cuộc Lạc Tinh Dữ cũng thuận lợi nói ra lời muốn nói.
Mà sau khi nói ra được lời này, cậu bé cũng không căng thẳng như lúc trước nữa, khua tay múa chân một chút, "Là một con chó rất lớn, cao như thế này, màu trắng, lông xù..."
Mẹ của người bạn nhỏ nghe vậy thì sững sốt một chút, trên mặt xuất hiện một chút đau thương.
Một lát sau, cô ấy phục hồi lại tinh thần, nhìn Lạc Tinh Dữ, hỏi: "Người bạn nhỏ, cháu biết chuyện này từ chỗ nào?"
Sau khi hỏi xong, lại nhìn về phía Lạc Văn Thư, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu.
Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ, Lạc Tinh Dữ chỉ là một đứa bé, đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, phụ huynh lại ở bên cạnh, đại đa số người sẽ cảm thấy, đây là do phụ huynh chỉ làm.
Cô gật đầu với đối phương một cái, "Làm phiền chị cho một chút thời gian, để cho thằng bé từ từ nói với chị, có được không?"
Đối phương dọ dự rồi cũng gật đầu.
Lúc này Lạc Tinh Dữ mở miệng nói, "Dì ơi, chúng ta đi đến công viên nhỏ ở bên cạnh được không ạ?"
Vào lúc này, nhà trẻ mới vừa tan học, bên ngoài đều là phụ huynh đi đón con, quá nhiều người không thích hợp nói chuyện này.
---
Năm phút sau, trong công viên nhỏ bên cạnh nhà trẻ.
Trên ghế dài trong góc, ngồi ba người, Lạc Văn Thư và một đôi mẹ con kia.
Lạc Tinh Dữ thì đứng bên cạnh Samoyed.
"Ngày hôm qua cháu ở phía ngoài tường rào của nhà trẻ, thấy được một con chó lớn màu trắng..." Lạc Tinh Dữ kể lại quá trình mình quen biết chó lớn, "Chó lớn nói với cháu, nó là đang tìm người, cháu để cho nó chỉ chỗ cho cháu xem..."
Người mà chú chó Samoyed muốn tìm tên là Hồ Ngọc Anh, cô ấy nghe được lời của Lạc Tinh Dữ, lại quan sát xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Cô ấy lại nhớ lại một chút, mới vừa rồi lúc ở nhà trẻ, hình như cũng không nhìn thấy bất kỳ con chó nào.
"Người bạn nhỏ." Cô ấy cắt đứt lời của Lạc Tinh Dữ, nói thẳng ra sự nghi ngờ của mình, "Từ lúc vừa rồi cho đến bây giờ, dì không nhìn thấy bất kỳ con chó nào."
Hơn nữa nếu quả thật là chó của cô ấy, biết cô ấy ở chỗ nào, trực tiếp có thể tự đi tìm, hoàn toàn không cần thông qua người ngoài.
Trì phi...
Không biết làm sao, Hồ Ngọc Anh nghĩ đến một loại khả năng, làm cho ngay cả mình cũng không thể tin.
Nhưng rất nhanh cô ấy đã phục hồi lại tinh thần, phát hiện Lạc Tinh Dữ đang nhìn bên chân mình, loại ánh mắt đó, giống như ở chỗ đó có thứ gì vậy.
Lúc này, cô ấy nghe Lạc Tinh Dữ nói, "Dì ơi, cháu biết lời tiếp theo của mình có chút kỳ lạ, nhưng hy vọng dì có thể nghe cháu nói xong."
Hồ Ngọc Anh sững sờ gật đầu.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ tiếp tục nói: "Chó mà cháu nói, ngay ở bên chân của dì, nó từ cửa nhà trẻ, vẫn luôn đi theo dì, nhưng nó đã chết, cho nên hai người không nhìn thấy."
“...Sao có thể..." Lời này, đã không phải là kỳ lạ nữa, mà là không thể tưởng tượng nổi.
Hồ Ngọc Anh theo bản năng không tin, nhưng lại cảm thấy hai mẹ con này không cần lừa gạt cô ấy, hơn nữa bình thường mà nói, bọn họ cũng không biết chuyện cô ấy nuôi chó.
--
Quê quán của Hồ Ngọc Anh là một cái thôn ở một trấn của Xuân Sơn, chồng cô ấy tên là Tống Minh Hạo, là người cùng thôn với cô ấy, sau khi hai người kết hôn, rất nhanh đã mang thai đứa bé.
Vào tháng thứ mười mang thai, Hồ Ngọc Anh sinh ra một đứa bé trai, sau khi sinh con một năm thì giao con trai cho ba mẹ chồng chăm sóc, cô ấy và chồng Tống Minh Hạo đến thành phố làm việc.
Sau đó cô ấy gặp được một con chó Samoyed bị người ta vứt bỏ, con chó này bị bỏ đói đến mức gầy trơ xương, lông đã bẩn không nhìn thấy màu sắc vốn có, từng sợi lông dính chùm một chỗ.
Lúc ấy nó đang lật thùng rác, Hồ Ngọc Anh từ bên cạnh đi qua, vô tình đá phải cái lon vứt ở ven đường, phát ra tiếng động làm cho nó sợ hết hồn, vèo một cái nhảy ra núp ở phía sau thùng rác, chỉ lộ một cái đầu, một đôi mắt đen nhánh sợ hãi nhìn chằm chằm cô ấy.
Thật ra Hồ Ngọc Anh cũng sợ hết hồn, nhưng nhìn thấy cặp mắt kia, thì lập tức không sợ nữa.
Ngày đó cô ấy mới vừa tan việc, mua một con vịt quay, chuẩn bị cầm về nhà ăn.