Cô ấy đứng bên cạnh thùng rác, nhìn đôi mắt ở đối diện ở một lát, bất đắc dĩ cười một tiếng, mở túi đựng vịt quay ra, cầm một cái chân vịt, đặt lên mặt đất bên cạnh, dịu dàng nói với nó, "Ăn đi."
Nó rất sợ, vẫn núp không chịu đi ra.
Hồ Ngọc Anh ý thức được chuyện này, cho nên lập tức rời đi.
Ngày hôm sau, cô ấy đi ngang qua nơi đó, lại thấy nó.
Nó nhỏ giọng kêu một tiếng, hình như là đang chào hỏi với cô ấy.
Sau đó, mỗi lần Hồ Ngọc Anh từ bên kia đi ngang qua, đều có thể nhìn thấy nó.
Tình trạng này vẫn luôn kéo dài hơn nửa tháng, bỗng nhiên có một ngày, lúc Hồ Ngọc Anh nhìn thấy nó, thì phát hiện nó bị què một chân, mỗi bước đều đi lại rất khó khăn, trong miệng phát ra tiếng ô ô đau đớn, tiếng kêu rất nhỏ, giống như là không còn sức, lại giống như sợ bị người ta phát hiện.
Nó cũng nhìn thấy Hồ Ngọc Anh, cùng chào hỏi cô ấy giống như bình thường.
Hồ Ngọc Anh đứng ở chỗ đó thật lâu, cuối cùng quyết định nhận nuôi nó.
Cô ấy đặt tên cho nó là Quả Nho, bởi vì đôi mắt của nó đen tròn như quả nho vậy.
Hồ Ngọc Anh nuôi Quả Nho được một năm rưỡi, chân của nó đã tốt rồi, cũng mập lên, lông được cạo sạch cũng đã mọc ra, lại biến thành một con chó Samoyed dễ thương.
Chẳng qua tiền thuê nhà đến hạn nộp, hơn nữa vì chồng Tống Minh Hạo đổi công tác, mọi họ đi thuê nhà mới, không thích hợp nuôi chó.
Hồ Ngọc Anh chỉ có thể đưa Quả Nho về quê, mỗi tuần lúc nghỉ sẽ trở về thăm nó và con trai.
Mỗi lần tạm biệt, hai bên đều lưu luyến.
Rất nhanh đã đến tết, Hồ Ngọc Anh và chồng ở nhà tổng vệ sinh, cụ già trong nhà dẫn cháu trai ba tuổi rưỡi đi chợ mua chút đồ tết, phương tiện là xe ba bánh của người quen trong thôn, vì vậy Quả Nho cũng đi theo.
Ngày đó mí mắt của Hồ Ngọc Anh nhảy liên tục, trong lòng hốt hoảng một cách khó hiểu, lúc rửa chén còn trượt tay làm vỡ chén, lúc nhặt mảnh vụn, thì bị cắt trúng tay.
Tiếp đó nghe được tiếng chuông điện thoại của chồng Tống Minh Hạo vang lên, chồng không tiện nghe điện thoại, vì vậy Hồ Ngọc Anh đã nghe giúp.
Tin dữ truyền từ bên trong điện thoại.
Con trai đi lạc, Quả Nho cũng không thấy nữa.
Ngày hôm đó, Hồ Ngọc Anh đồng thời mất đi hai đứa bé của mình.
---
"Mẹ ơi." Lạc Tinh Dữ nhờ Lạc Văn Thư giúp đỡ, "Mẹ có thể để cho dì nhìn thấy chó lớn không?"
Tự cậu bé không có cách nào làm được chuyện này.
"Có thể." Lạc Văn Thư gật đầu một cái, rồi sau đó nhìn về phía Hồ Ngọc Anh, hỏi: "Chị có muốn nhìn nó không?"
Hồ Ngọc Anh không biết tâm trạng lúc này của mình là như thế nào, không dám tin, nhưng lại có chút chờ mong, cuối cùng cô ấy không cưỡng lại chút hi vọng trong đáy lòng, chậm rãi gật đầu.
Ven sông bên cạnh công viên nhỏ, có trồng một cây liễu.
Lúc Lạc Tinh Dữ thấy cô ấy gật đầu đã chạy đi, hái một chiếc lá liễu trở về.
Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, kẹp lá liễu giữa hai ngón tay, nói với Hồ Ngọc Anh, "Nhắm mắt lại."
Hồ Ngọc Anh nghe lời nhắm mắt, cảm giác lá liễu lau qua mắt của mình, rồi sau đó nghe được Lạc Văn Thư nói, "Có thể mở mắt ra rồi".
Cô ấy chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện một đoàn trắng như tuyết.
"Gâu gâu ~ ~" Một con chó lông xù, đang đẩy đẩy vào chân cô ấy, nhưng lại không thể đụng được vào cô ấy, tiếng kêu của nó tràn đầy sự nóng nảy và bi thương.
"Quả Nho!" Hồ Ngọc Anh không dám tin vào mắt mình, thật sự là Quà Nho - con của cô ấy.
Chó lớn nghe được giọng nói của cô ấy, sửng sốt một chút, thử kêu một tiếng, "Gâu?"
"Quả Nho, là mẹ, mẹ có thể nhìn thấy con!" Cô ấy không khắc chế được tâm trạng của mình, lập tức khóc lên.
"Gâu gâu ô ô..." Tiếng kêu của cho lớn, cũng giống như là nó đang khóc vậy.
Xa cách nhiều năm, lúc gặp lại, đã là âm dương cách biệt, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không thể đụng vào nhau.
Nhưng cho dù là như vậy, Hồ Ngọc Anh cũng đã rất hài lòng, "Quả Nho, mẹ thật sự rất nhớ con hu hu hu..."
Lạc Văn Thư chờ Hồ Ngọc Anh và chó lớn nói chuyện một lát, mới miệng mở nói, "Hình như là nó muốn dẫn chị đi đến chỗ nào đó."
Hồ Ngọc Anh nghe nói như vậy, cả người như sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
Quả Nho là bị mất tích vào sáu năm trước, lúc ấy, con trai lớn của cô ấy cũng bị mất tích, nếu như nó muốn dẫn mình đi đến nơi nào đó...
Nghĩ đến khả năng này, Hồ Ngọc Anh không nhịn được, cả cơ thể đều run rẩy.
"Quả Nho, con... Còn là muốn dẫn mẹ... đi tìm em trai của con sao?" Giọng nói của cô ấy vừa run rẩy vừa dè dặt.
"Gâu ô ô!" Chó lớn điên cuồng gật đầu.
Hồ Ngọc Anh thấy vậy, lại nhìn Quả Nho sau đó lại nhìn mẹ con Lạc Văn Thư, có chút không dám tin hỏi, "Chuyện này... Đây là sự thật sao? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?"
Sáu năm, con trai lớn vẫn luôn là cái gai đâm trong lòng cô ấy, cô ấy chưa bao giờ dừng tìm kiếm, nhưng biển người mênh mông, ngay cả một chút đầu mối, cô cũng cũng không tìm ra được.
Hồ Ngọc Anh cảm thấy bây giờ mình giống như đang nằm mơ vậy, sợ bỗng nhiên tỉnh mộng, Quả Nho và đầu mối về tung tích của con trai lớn cũng sẽ biến mất.
"Chị không phải đang nằm mơ." Lạc Văn Thư nhìn cô ấy, giọng nói rất bình tình.
Giọng nói của cô giống như có một loại ma lực đặc biệt, có thể trấn an được lòng người.
Tâm trạng kích động của Hồ Ngọc Anh dần bình tĩnh lại.
"Tinh Tinh, cho mẹ giấy và bút." Cô nói.
Rất nhanh Lạc Tinh Dữ từ trong cặp sách nhỏ, lấy ra một tờ giấy màu vàng đã được cắt xong và một cây bút màu đỏ, lại cầm một quyển vở của mình, để cho mẹ kê lên viết cho thoải mái.
Lạc Văn Thư cầm bút, rồng bay phượng múa, nhanh chóng vẽ xong một tấm bùa, ngón tay linh hoạt gấp thành một hình tam giác, rồi sau đó giao vào tay cho Hồ Ngọc Anh, "Cầm cái này, trong vòng năm ngày, chị có thể nhìn thấy được Quả Nho."