"Dẫn theo vài người đi theo nó, là có thể tìm được con trai của chị."
"Tôi..."
"Nhanh đi đi, có lời gì, chờ trở về rồi hẳng nói."
"Được!" Hồ Ngọc Anh lau nước mắt, nhận lấy bùa chú, sau khi nói cảm hơn với Lạc Văn Thư, lại dẫn con trai và chó lớn về nhà.
Xế chiều hôm đó, Hồ Ngọc Anh và chồng là Tống Minh Hạo về quê quán, rất nhanh đã tìm được mười mấy người cùng thôn, lái ba chiếc xe, lên đường tìm con trai đã bị thất lạc.
Bọn họ kiên trì ngày đêm, đổi người lái xe không ngừng, liên tục bôn ba gần hai ngày, đi hơn ba ngàn km, rốt cuộc trong một cái thôn vô cùng vắng vẻ ở một tỉnh khác, tìm được con trai lớn của mình.
Không chỉ có như vậy, ở trong thôn bọn họ còn phát hiện có mấy người phụ nữ bị lừa bán đến đây.
Hồ Ngọc Anh cắn răng, cũng dẫn người cứu những người này ra.
Nhưng có một người phụ nữ trong số đó không nỡ bỏ con mình lại, muốn mang con theo, vội vàng trở vào nhà, lúc hoảng hốt vô tình làm cho đứa bé đang ngủ tỉnh lại, phát ra tiếng khóc thật lớn.
Tiếng khóc của trẻ em, giống như một tín hiệu, rất nhanh người trong thôn phát hiện chỗ dị thường, một đám người cầm cuốc xẻng đuổi đến.
Cũng may đám người Hồ Ngọc Anh chạy nhanh, đạp chân ga lút cán, không dám dừng lại một chút nào, lái xe đến thành phố bên cạnh, sau khi rót đầy xăng ở bên đường, lại tiếp tục lên đường.
Chỉ như vậy, một đường có sợ như không nguy hiểm, an toàn trở lại Xuân Sơn.
---
"Mẹ, chuyện này đã xong rồi sao?" Lạc Tinh Dữ có chút mê mang, trên đường về nhà, cậu bé vừa đi vừa hỏi Lạc Văn Thư.
"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu, "Con giúp chó lớn tìm được chủ nhân của nó, chuyện này cũng đã xong, còn về sau đó phải làm thế nào, phải dựa vào nó rồi."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư, "Chắc không được tính là hoàn thành độc lập đúng không ạ?"
Chó lớn không phải là nhân loại, cho dù thông minh hơn nữa cũng không biết nói chuyện, giống như tình huống hôm nay, nếu như không có Lạc Văn Thư giúp đỡ, chủ nhân của chó lớn cũng sẽ không tin lời của Lạc Tinh Dữ nói, cậu bé cũng không có cách nào để chứng minh.
"Không được tính." Sau khi Lạc Văn Thư nói xong, lập tức thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tinh Dữ từ từ trở nên buồn bã, cô lại nói thêm một câu, "Chẳng qua độ khó của chuyện này tương đối cao, hơn nữa còn có một số nội dung con còn chưa học đến, đúng lúc tối nay trở về mẹ dạy con."
"Vâng ạ!" Vốn dĩ Lạc Tinh Dữ có chút mất mác, nhưng nghe được có thể học được nội dung tu hành mới, nhất thời lập tức vui vẻ, cõng cặp sách nhỏ của mình, vui vẻ đi xung quanh Lạc Văn Thư.
Lúc hai người đi tới dưới lầu, điện thoại của Lạc Tinh Dữ bỗng nhiên vang lên, là một số lạ gọi đến.
Cậu bé nhìn chằm chằm một chút, cuối cùng vẫn nhấn nghe, đặt bên tai.
Còn chưa chờ cậu bé lên tiếng, đã nghe được bên kia truyền đến một giọng nam vô cùng có sức sống: "Giao hàng hỏa tốc Thuận Phong, làm phiền ngài xuống dưới lầu nhận hàng của mình."
Giọng nói này, đồng thời từ phía trước không xa truyền đến, đó là một người mặc áo tím, đứng ở một tòa nhà khác của nhà họ Phương, bên cạnh đậu một chiếc xe ba bánh nhỏ màu tím, trên áo và trên thân xe đều có in chữ --- Giao hàng hỏa tốc Thuận Phong.
Lạc Tinh Dữ sửng sốt một chút, chậm rãi nhớ lại, tối hôm qua trước khi đi ngủ mình có đặt một đơn hàng len sợi.
"Tinh Tinh đã biết mua hàng trên mạng rồi sao? Thật thông minh." Lạc Văn Thư cười, ngũ giác của cô nhạy bén, hơn nữa cách gần như vậy, có thể rõ ràng nghe được tiếng từ trong điện thoại vọng ra.
"Mua cái gì vậy?" Cô hơi tò mò hỏi.
Chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của Lạc Tinh Dữ cứng đờ lại, qua hai giây mới lắp bắp trả lời, "... Đồ chơi... Con mua đồ chơi!"
"Đi lấy đi." Lạc Văn Thư cười nói.
Lạc Tinh Dữ có chút đỏ mặt, chạy chậm qua.
Shipper nghe được tiếng đi đến, vừa lấy đồ cho cậu bé, vừa thuận miệng hỏi, "Đảo nhỏ Tinh Tình đúng không?"
Kiện hàng này rất lớn, mặc dù không nặng, nhưng cũng phải hai tay ôm mới hết.
Lạc Tinh Dữ nói cảm ơn, đi trở về.
Chỉ một đoạn đường nhỏ này, cậu bé vừa đi vừa nghĩ, nếu chút nữa mẹ hỏi muốn nhìn thử thứ mình mua thì phải làm sao?
Lúc trước mẹ của cậu bé có nói, quà sinh nhật là phải ngạc nhiên mừng rỡ, không thể nói trước được.
Vì vậy cậu bé cũng muốn tặng một ngạc nhiên mừng rỡ cho Lạc Văn Thư.
Hơn nữa cậu bé cũng không biết mình làm có thành công hay không.
Cái đầu nhỏ điên cuồng vận động, cũng chưa nghĩ ra được phải trả lời như thế nào, cuối cùng quay trở về chỗ cũ, lại leo lên tầng 5, mãi cho đến khi vào nhà, Lạc Văn Thư cũng không hỏi.
"Mẹ ơi, con đi làm bài tập!" Lạc Tinh Dữ ôm bọc hàng của mình trốn vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé không biết ở bên ngoài, Lạc Văn Thư mỉm cười nhìn mình.
Lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ mua hàng trên mạng, không có kinh nghiệm gì cả, cũng may đồ mua là len sợi, mặc dù màu sắc có chút chêch lệch với video, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi cậu bé kiểm tra, mở video dạy học của người bán ra.
---
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay gặp được một con chó rất lớn, lông xù, giống như bạch tuyết vậy! Dưới sự giúp đỡ của mẹ, giúp nó tìm được chủ nhân, mẹ thật lợi hại, mình thật giỏi! Mình nhất định phải cố gắng tu hành, tranh thủ sau này có thể độc lập hoàn thành một chuyện! Hàng hỏa tốc đặt tối hôm qua của mình đã đến vào xế chiều hôm nay, thật là quá nhanh! Đây là ngạc nhiên mừng rỡ chuẩn bị cho mẹ, hy vọng tất cả đều thuận lợi! Nhớ mẹ. Ngủ ngon #Nhật ký của tinh Tinh#
Nhật ký mà Lạc Tinh Dữ viết mấy ngày nay, đều là 0 thích 0 bình luận 0 lượt xem.