Đảo nhỏ Tinh Tinh: Mẹ dạy em vẽ một tấm bùa, nhưng anh không ở chỗ của em, cũng không cho anh được.
Người bạn nhỏ đi học nhà trẻ... Vẽ bùa?
Khương Tử Hành cảm giác ngày càng hoang đường, nhưng hết lần này đến lần khác, cậu ta lại có chút động lòng đối với chuyện hoang đường này, sau đó gửi tin nhắn riêng cho đối phương --- Chúng ta ở cùng một thành phố, em ở chỗ nào của Xuân Sơn? Anh có thể tự mình đi lấy hoặc là anh cho em địa chỉ, em gửi đồ qua cho anh, nếu có thể tìm được Kem, anh sẽ dựa theo thông tin tìm Kem lúc trước trả thù lao cho em.
Suy nghĩ đối phương là một người bạn nhỏ, cậu ta chủ động để lại số điện thoại và địa chỉ của mình.
Sau đó đợi rất lâu cũng chưa được trả lời, lại xem giờ đã thấy trễ rồi, đoán chừng người bạn nhỏ đã ngủ.
Khương Tử Hành cười khổ một tiếng, cảm thấy mình tìm mèo nhiều quá đầu óc xảy ra vấn đề rồi.
Cậu ta lại lướt video của những người cùng thành phố một lát, cuối cùng ngủ quên trên sôpha.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cậu ta chỉ cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, nhắm mắt lại cũng có một loại nhức mắt, cầm điện thoại nhìn một chút, đã là buổi trưa rồi.
Khương Tử Hành ngồi dậy, híp mắt nhìn, chỉ thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa chiếu vào phòng khách.
Kem thích nhất là chơi hoặc nằm ngủ ở chỗ này.
Kem...
Nghĩ đến mèo của mình, cậu ta lại lo lắng, ngay sau đó nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, vội vàng lấy điện thoại mở Douyin ra, phát hiện người bạn nhỏ tên là đảo nhỏ Tinh Tinh đã trả lời tin nhắn.
Một tin nhắn giọng nói.
[Em tìm shipper gửi đồ qua cho anh, shipper nói chiều là sẽ đến. Mẹ nói, anh cầm lá bùa đó, đặt chung một chỗ với đồ chơi mà mèo con thường chơi, sau đó mang theo đồ ăn, đi ra chỗ gần nhà, cho con mèo đầu tiên anh gặp ăn nó, sau đó để cho con mèo kia ngửi đồ chơi của Kem, nó sẽ dẫn anh đi tìm mèo của anh.]
Khương Tử Hành nghe xong tin nhắn này, phản ứng đầu tiên chính là, đây không phải là biện pháp mèo hoang gửi lời trên mạng sao?
Nhưng hình như có chút không giống.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Khương Tử Hành dứt khoát đứng dậy rửa mặt, tùy tiện ăn chút đồ, sau đó ở nhà chờ.
Buổi chiều 2 giờ 30 phút, cậu ta nhận được điện thoại của người giao hàng, rất nhanh đi ra ngoài cầm đồ về.
Sau khi mở ra, bên trong chỉ có một tấm bùa, giấy màu vàng, chữ màu đỏ.
Khương Tử Hành không biết phải hình dung như thế nào, hình vẽ trên bùa, vô cùng phức tạp, xem không hiểu, nhưng lại không có cảm giác là vẽ bậy bạ, trái lại làm cho người ta tin tưởng.
"Thôi, chữa ngựa chết thành ngựa què đi."
Cậu ta tự nói với mình, sau đó lấy quà bóng Kem thích chơi, dán lá bùa vào rồi bỏ vào túi, lại cầm một hộp đồ ăn cho mèo, sau đó đi ra ngoài.
Cậu ta ở cửa tiểu khu, gặp được một con mèo nhỏ, là loại mèo nhỏ lông xám thường gặp, dáng người nhỏ dài, ngoan ngoãn ngồi chổm hổm dưới tàng cây, mắt nhìn bên này.
Khương Tử Hành không khỏi sinh ra một suy nghĩ, con mèo nhỏ này cố ý ở chỗ này chờ cậu ta.
Vì vậy cậu ta cầm hũ đồ ăn đến, vốn còn lo lắng sẽ hù dọa đến nó, nhưng mà cho đến khi cậu ta đến gần, nó cũng không nhúc nhích.
Mèo con không nghe hiểu tiếng người, nhưng Khương Tử Hành vẫn mở miệng nhỏ giọng nói, "Kem của anh đi lạc..."
Cậu ta vừa nói, vừa mở hộp đồ ăn, đổ ra cái chén sử dụng một lần mình mang đến, đẩy trước mặt mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ meo một tiếng với cậu ta, cúi đầu, ăn đồ ăn.
Khương Tử Hành cứ ở bên cạnh nhìn, một lát sau mèo con kia ăn xong, trực tiếp đi đến, cọ lên tay của cậu ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
Cậu ta sững sốt một chút, trong lòng nghĩ hình như mình bị lừa, sau đó chỉ thấy mèo nhỏ kia dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, meo một tiếng, tiếp tục đi, giống như đang nói "Đuổi theo".
Cậu ta từ từ phản ứng lại, mới vừa rồi tay mà mèo nhỏ kia cọ vào, đúng là tay cậu ta cầm đồ chơi và lá bùa kia.
Nó không phải muốn cọ lên người cậu ta, mà là ngửi mùi trên món đồ chơi.
Nghĩ đến đây, mắt của Khương Tử Hành sáng lên, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện hy vọng, đuổi sát theo sau.
Cậu ta cứ như vậy theo mèo nhỏ đi ra đường phố, đi khoảng hơn một giờ, cuối cùng ở trong một cái thùng rác lớn tìm được Kem.
"Meo." Mèo nhỏ cao lãnh kêu một tiếng với cậu ta, giống như đang nói "Giao dịch hoàn thành rồi" Sau đó đạp thùng rác, nhảy đến trên tường bên cạnh, ưu nhã rời đi.
Khương Tử Hành vội vàng nói cảm ơn, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ thú y, kính nhờ đối phương mang theo hòm thuốc đến cứu Kem.
Kem bị thương quá nặng, đang thoi thóp, lông trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đó, nửa thân thể bị rác bao phủ.
Khương Tử Hành không dám động vào nó, chỉ có thể vừa cẩn thận gạt bỏ đám rác đắp lên người nó, vừa gọi, "Kem ơi, ba đến rồi, chờ một lát nữa bác sĩ sẽ đến, con sẽ được cứu..."
"... Meo..." Hình như nó nghe được, chật vật phát ra một tiếng kêu vừa nhẹ vừa nhỏ.