Chiều hôm đó, Lạc Tinh Dữ núp trong phòng ngủ đan thảm.
Video dạy học của người bán phát cho cậu bé rất đơn giản, nhìn hai lần, thử mấy lần, đã học được.
Chẳng qua người nhỏ tay nhỏ, hơi có chút bất tiện, cho nên đan có chút tương đối tốn sức, lại còn chậm.
Buổi sáng cậu bé liên lạc với anh trai shipper ngày hôm qua, hỏi đối phương phí chuyển hàng, sau đó gửi phù ngày hôm qua Lạc Văn Thư dạy mình vẽ đi.
Sau đó thì viết chữ, rồi bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu hành.
Buổi trưa Lạc Văn Thư ngủ trưa, cậu bé cũng ngủ một lát, tỉnh lại thì ngồi trên giường đan thảm.
Thẳng đến buổi chiều, cậu bé dành chút thời gian nhìn điện thoại một chút, phát hiện người tên Khương Tử Hành gì đó đã gửi tin nhắn đến, nói Kem đã tìm được, cảm ơn bùa của cậu bé, lại hỏi cậu bé trả thù lao như thế nào.
Thu ngân nhỏ Lạc Tinh Dữ lập tức gửi mã QR thu tiền đến, rất nhanh đã nghe được giọng nữ thông báo----
"Wechat thu tiền, 1 vạn tệ."
Lạc Tinh Dữ: "!!!"
Cậu bé vô cùng khiếp sợ, có chút nghi ngờ là mình nghe lầm, cầm điện thoại nhìn một cái, đối phương thật sự chuyển cho cậu bé 1 vạn tệ.
Trước đó đối phương có nói nếu như tìm được mèo, sẽ trả thù lao cho cậu bé, nhưng cậu bé không biết thù lao là bao nhiêu, lúc đó cậu bé cảm thấy chắc là mấy trăm tệ, như vậy cũng rất nhiều rồi.
Lạc Tinh Dữ thật sự không nghĩ đến, thù lao lại là 1 vạn tệ!
Mặc dù cậu bé được xem là thu ngân nhỏ của mẹ, thu rất nhiều tiền, 1 vạn tệ cũng không đủ mua một tấm bùa bình an.
Nhưng 1 vạn tệ này không giống, đây chính là tiền cậu bé tự kiếm được!
... Không đúng, tấm bùa kia là mẹ dạy cậu bé vẽ, chẳng qua cũng là do cậu bé tự vẽ ra.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Lạc Tinh Dữ lập tức từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy rầm rầm lên sàn nhà, mở cửa phòng chạy ra, chỉ thấy Lạc Văn Thư nằm trên ghế nằm của phòng khách, nghiêng đầu nhìn về phía bên này.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
Lạc Tinh Dữ cầm điện thoại, đưa nhật ký thu tiền cho cô xem, giọng nói tràn đầy hưng phấn, "Bùa mẹ dạy con vẽ tối hôm qua, đã tìm được mèo con, chủ nhân của nó cho con 1 vạn tệ thù lao!"
Lạc Văn Thư nghe vậy, có chút ngoài ý muốn.
Ngày hôm qua lúc Lạc Tinh Dữ hỏi cô cách tìm mèo, cô cũng biết không phải tự dưng cậu bé sẽ hỏi như vậy, nhưng cũng không để ý, thậm chí cũng không hỏi nhiều. Đây là phương pháp giáo dục mà cô học được từ trên người sư phụ Lạc Minh Tề.
Hơn nữa giúp người tìm đồ, ví dụ như chó con mèo con, thuộc về chuyện đơn giản nhất trong tu hành, lại không có nguy hiểm gì.
Trái lại cũng không nghĩ đến, nhóc con này lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Tinh Tinh thật là quá lợi hại!" Cô khích lệ cậu bé không chút keo kiệt nào.
Chỉ như vậy, ba ngày trôi qua, đến ngày thứ ba.
Lạc Văn Thư vẫn như thường lệ đến nhà trẻ đón Lạc Tinh Dữ tan học.
Cô mới vừa đi đến cửa, đã nghe có người kêu một tiếng, "Mẹ của Lạc Tinh Dữ!"
Ba mẹ ở cửa nhà trẻ, đều thường không có tên của mình, đều là vật phụ thuộc của các bạn nhỏ, bình thường đều gọi là mẹ/ ba của... gì đó.
Lạc Văn Thư nhìn sang, người gọi cô là Hồ Ngọc Anh, nếp nhăn trên trán của cô ấy vẫn rất sâu, đầu cũng có rất nhiều tóc bạc, nhưng trạng thái tinh thần của cả người rất tốt, so sánh với lúc trước, giống như hai người.
"Tìm được đứa bé rồi đi." Lạc Văn Thư hỏi, nhưng giọng nói lại tràn đầy sự khẳng định.
Hồ Ngọc Anh gật đầu một cái, "Tìm được rồi! Tìm được trong thôn của một tỉnh khác..."
Nói đến chuyện này, lòng của cô ấy vẫn đau, không nhịn được đỏ hốc mắt.
Hồ Ngọc Anh là cố ý đến chỗ này chờ Lạc Văn Thư, thật ra từ nhà trẻ cô ấy có thể lấy được số điện thoại của Lạc Văn Thư, nhưng cảm thấy ở trong điện thoại không thành ý bằng từ mình đến một chuyến.
Bọn họ bôn ba ngàn dặm, không chỉ tìm được con trai mất tích sáu năm của mình, còn mang về mấy người phụ nữ bị lừa bán, sau khi trở về lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát hành động rất nhanh, phá án liên tỉnh, rất nhanh từ thôn dân trong cái thôn kia hỏi ra được tin tức quan trọng, moi ra được đồng phạm lừa gạt buôn bán trẻ em phụ nữ núp trong bóng tối, bắt được mấy tên tội phạm bị hiềm nghi nặng.
Vụ án vẫn đang tiến hành, trước mắt đã tìm được mấy đứa bé bị bắt lừa bán ở những nơi xa xôi, có lẽ tiếp đó còn sẽ tìm được nhiều hơn.
Người thân của phụ nữ trẻ em bị lừa bán chỉ biết đám người Hồ Ngọc Anh cũng cấp manh mối, nhóm gạt bán mới bị sa lưới, vô cùng cảm ơn bọn họ.
Mọi người tạo một cái nhóm, bên trong đều là người thân của người bị hại.
Hồ Ngọc Anh nói với Lạc Văn Thư, cô ấy không tiết lộ tình huống của Lạc Tinh Dữ, bởi vì không biết có tạo thành ảnh hưởng gì đối với cậu bé hay không.
"Dì ơi, là chó lớn dẫn dì tìm được anh trai." Lạc Tinh Dữ từ nhà trẻ đi ra, đi theo Lạc Văn Thư và Hồ Ngọc Anh đến công viên nhỏ lúc trước.
Hồ Ngọc Anh nghe nói như vậy, thật vất vả mới dừng tiếng nức nở được một lát, lúc này hốc mắt lại ướt.
Con trai lớn Tống Bác Văn mất tích sáu năm, lúc ấy mới hơn ba tuổi, theo lý thuyết trẻ con sẽ không nhớ nhiều chuyện, nhưng cậu bé vẫn nhớ được Quả Nho.
Cậu bé nói, ngày đó Quả Nho chạy theo xe bắt cóc, vừa chạy vừa kêu.
Người trong xe sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy bắt Quả Nho cùng đi.
Chiếc xe đó lái đến vùng hoang vu rồi dừng lại, đám người đó ngay trước mặt Tống Bác Văn, giết chết Quả Nho.
Dao cắt đứt cổ của Quả Nho, đâm xuyên qua người nó, máu tươi chảy rất nhiều rất nhiều.
Lúc đó Tống Bắc Văn cảm thấy hình như thế giới của mình đều biến thành một màu đỏ, trong lỗ tai đều là tiếng kêu đau đớn của Quả Nho, lúc giãy giụa cho đến khi chết, nó đều nhìn cậu bé.
Sau đó Tống Bác Văn bệnh một trận, tên bắt cóc sợ cậu bé chết, vì vậy bán rẻ cậu bé cho một cái thôn gần đó.
Sau đó cậu bé khỏi bệnh, quên mất rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ có một con chó tên là Quả Nho, vì bảo vệ cậu bé mà chết.
"Sáu năm, có lẽ Quả Nho vẫn luôn đi theo A Văn, lại tìm được đường về nhà, muốn nói cho chúng tôi biết em trai ở chỗ nào..."