Chó không biết nói chuyện, Hồ Ngọc Anh cũng không biết rốt cuộc sáu năm này Quả Nho đã trải qua chuyện gì, làm sao tìm được đến đây, nhưng có thể đoán được đại khái.
"... Ngày đó, nó dẫn tôi tìm được A Văn, tôi lập tức thấy được bóng của nó dần dần trở nên rất nhạt, cuối cùng biến mất..."
Hai mắt Hồ Ngọc Anh tràn đầy nước mắt, nhìn Lạc Văn Thư, "Lạc đại sư, Quả Nho nó... Có phải... Có phải đã đi rồi hay không?"
Lạc Văn Thư gật đầu, "Nó có thể đợi trên nhân gian sáu năm như vậy, cũng bởi vì ràng buộc với con trai của chị, chấp niệm này làm cho nó kiên trì được, khi chị tìm được con trai của mình, sứ mạng của nó đã hoàn thành, cũng là lúc nên biến mất."
Hồ Ngọc Anh nghe xong, nhất thời bậc khóc.
Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ ở ngay bên cạnh, yên tĩnh chờ cô ấy phát tiết xong cảm xúc của mình.
Qua một lúc lâu, Hồ Ngọc Anh mới miễn cưỡng dừng khóc, nói với Lạc Văn Thư, "Hai người để cho tôi thấy được Quả Nho, tìm được con trai, không biết nên cảm ơn như thế nào mới phải..."
Trước đó cô ấy có nói mời hai mẹ con ăn cơm, người một nhà cũng muốn đến cảm ơn, chẳng qua Lạc Văn Thư đã từ chối.
"Là Tinh Tinh thấy được Quả Nho, chị hỏi thằng bé đi." Lạc Văn Thư nói.
Mặc dù trong chuyện này cô có nhúng tay vào, nhưng cũng chỉ là giúp đỡ, công lao chủ yếu vẫn thuộc về Lạc Tinh Dữ.
Giới tu hành rất thú vị, sẽ không bởi vì bạn còn nhỏ, thì cướp đi công lao của bạn.
Cô vừa mới nói xong, Hồ Ngọc Anh và Lạc Tinh Dữ đều sửng sốt một chút.
"Chuyện này..." Hồ Ngọc Anh do dự trong chớp mắt.
Lạc Tinh Dữ chỉ vào mình, "Hỏi con sao?"
Lạc Văn Thư gật đầu xác nhận lần nữa.
Vì vậy Hồ Ngọc Phân không hỏi thêm, yên tĩnh chờ Lạc Tinh Dữ nói chuyện.
Cậu bé nhíu mày, sau khi khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, thử mở miệng, "Dì cho cháu 8888 tệ làm tiền thu lao là được, sau đó dì nói với những người khác, để cho bọn họ đến miếu Nguyên Phúc thêm một viên đá là được rồi."
Lạc Tinh Dữ cũng không biết thu lệ phí như thế nào, vì vậy tham khảo thù lao nhận được từ chuyện tìm được mèo Kem lúc trước, muốn một con số mà Lạc Văn Thư thường dùng.
Còn về chuyện đi miếu Nguyên Phúc, chính là tham khảo cách làm trước giờ của Lạc Văn Thư.
Mặc dù cậu bé không biết thêm đá cho miếu kia có tác dụng gì, nhưng nếu Lạc Văn Thư làm như vậy, vậy nhất định là không sai!
"Chuyện này..." Hồ Ngọc Anh nghe xong lời cậu bé càng do dự hơn.
Lạc Tinh Dữ tự nói ra yêu cầu của mình, hoàn toàn ngoài suy đoán của cô ấy, yêu cầu quá thấp, sáu năm trước khi con trai nhà bọn họ mất tích, thì có đăng tin nếu người cung cấp được đầu mối có ích, sẽ cho 1 vạn tệ làm thù lao.
Hôm nay sáu năm trôi qua, vật giá tăng cao, Lạc Tinh Dữ lại muốn thù lao còn thấp hơn lúc trước cung cấp manh mối nữa.
Còn về yêu cầu phía sau hơi không tưởng tượng được, gần như cũng không được tính là yêu cầu
Hồ Ngọc Anh cảm thấy, nếu như mình đồng ý, đó chính là bị quỷ ăn mất lương tâm, vì vậy nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Lạc đại sư..."
Lạc Văn Thư giơ tay lên, tỏ ý cô ấy yên lặng trước.
Hồ Ngọc Anh lập tức dừng lại.
"Sao con lại nghĩ đến chuyện để cho bọn họ đi thêm đá?" Lạc Văn Thư hỏi.
Cô cũng rất bất ngờ, không nghĩ đến Lạc Tinh Dữ sẽ nhắc đến chuyện này.
"Bởi vì mẹ thường xuyên làm vậy nha!" Lạc Tinh Dữ nói rất đương nhiên.
"Mẹ làm như vậy là vì chính mình, con làm vậy là đưa chỗ tốt cho mẹ, không giống nhau." Lạc Văn Thư giải thích với cậu bé.
Lạc Tinh Dữ nghe hiểu, vẫn cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì, "Con không cần gì cả, đều cho mẹ."
Bây giờ cậu bé có thể có nhà ở, có thể ăn cơm no, mặc quần áo mới, có thể đến nhà trẻ, những thứ này đều là Lạc Văn Thư cho.
Thậm chí cậu bé có thể thấy được chó lớn, có thể giúp cho lớn tìm được chủ nhân, tất cả đều là vì có Lạc Văn Thư.
Cậu bé cảm thấy công lao này vốn nên là của Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư nhìn chằm chằm cậu bé chốc lát, hỏi, "Con chắc chắn chứ?"
Lạc Tinh Dữ không chút do dự, gật đầu thật mạnh, "Vâng!"
"Được rồi." Lạc Văn Thư cười một tiếng, nhìn về phía Hồ Ngọc Anh, "Cứ làm theo lời thằng bé đi."
Lúc này có một giây, Hồ Ngọc Anh cảm thấy. Lạc Văn Thư còn không đáng tin cậy hơn Lạc Tinh Dữ.
Sau khi cô ấy xác nhận nhiều lần, ôm tâm trạng thấp thỏm gật đầu đồng ý.
Chiều hôm đó, một nhà Hồ Ngọc Phân đi đến miếu Nguyên Phúc ở ngoại ô phía Nam, dưới sự nhắc nhở của người trông coi Kim Hữu Tiền, thành tâm thành ý thêm một viên đá lên bức tường của miếu thần.
Mắt thấy bức tường bị sụp hơn một nửa, sắp được sửa gần xong.
Ngày hôm sau, lại có người lục tục đi thêm đá cho bức tường của miếu.
Cứ như vậy kéo dài mấy ngày, vốn dĩ bức tường bị sụp nhiều nhất, đã hoàn toàn được sửa xong, một bức tường khác cũng được sửa gần xong, tất cả cộng lại chỉ còn thiếu nửa bức tường và một cái nóc miếu, là có thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu.
Chiều hôm đó, Kim Hữu Tiền cũng ngồi bên cạnh miếu chơi điện thoại di động.
Bỗng nhiên có một ông chú khoảng 50 tuổi, lễ phép hỏi cậu ta, nơi này có phải là miếu Nguyên Phúc hay không.
Kim Hữu Tiền thành thạo giới thiệu một trận, thuận tay đưa ba nén nhang cho đối phương.
Ông chú cảm ơn, nhận lấy nhang, đến trước miếu đốt nhang, sau khi cắm vào trong lư hương, lượm viên đá trên đất, đặt lên bức tường của miếu.
Vừa vặn lúc này, điện thoại Kim Hữu Tiền reo lên, nhìn thử là Lạc Văn Thư gọi điện đến.
"Đại sư, có gì phân phó sao?" Cậu ta hỏi.
"Cậu dẫn người mới vừa thêm đá đến chỗ tôi, tôi có chuyện muốn hỏi."