Hiện tại Lý Hướng Đông đang ở trong phòng khách của một căn nhà vô cùng bình thường, tường trắng, dây điện móc nối với các dụng cụ điện vòng qua bên ngoài, trên đỉnh đầu là đèn trần, dưới chân là gạch sứ màu trắng 80x80... Tất cả đều vô cùng bình thường, rất thường thấy.
Ngay cả đồ dùng trong nhà như bàn uống trà nhỏ, ghế salon, ghế nắm đặt trước cửa sổ cũng đơn giản như vậy.
Nhưng ông ấy lại có một loại cảm giác khó hiểu luống cuống như đang ở trong một cung điện huy hoàng.
Trước đó không lâu, ông ấy đang ở trong miếu Nguyên Phúc ngoại ô phía Nam được người ta truyền là rất linh lạy Bồ tát... Có lẽ phải nói là lạy miếu, bởi vì trong ngôi miếu đổ nát kia không có một tượng Bồ tát nào.
Cho tới bây giờ Lý Hướng Đông không tin vào những chuyện này, nhưng con gái lại tin, mỗi năm vào đầu năm hay cuối năm, đều phải đến miếu gần nhà lạy một cái, tiêu trừ vận xui cả năm, khởi đầu một năm mới thuận lợi.
Không biết có tác dụng hay không, nhưng đúng là phải dùng tiền mua miếng vải đỏ viết nguyệt vọng lên.
Lúc Lý Hướng Đông nghe người xung quanh nói đến miếu Nguyên Phúc ngoại ô phía Nam, cho là cũng giống như những miếu khác, đều là dùng tiền tính lòng thành.
Không nghĩ đến không lấy tiền, chỉ cần thật lòng đặt một viên đá lên tường của miếu là được.
"... Chắc anh biết tin tức người bị lừa bán trong hai ngày nay đúng không, theo người trong cuộc nói, sở dĩ cô ấy biết con trai mình bị bán đến mấy ngàn cây số ở bên ngoài, là bởi vì linh hồn của chú chó mình nuôi năm đó dẫn đường cho mình, mà cô ấy có thể thấy con chó kia, là bởi vì Bồ tát giúp đỡ..."
"Dù sao cũng không mất tiền, ngay cả nhang cũng là miễn phí, tôi nói này, Tiểu Na nhà anh mất tích có chút tà môn, không bằng anh thử đi cầu một chút, lỡ như linh nghiệm thật thì sao..."
Cuối cùng Lý Hướng Đông vẫn bị thuyết phục, cưỡi xe máy đi đến miếu Nguyên Phục ở ngoại ô phía Nam.
Sau đó...
"Chú ơi, phiền chú đến chỗ này với cháu một chuyến, đại sư nói có chuyện muốn hỏi chú."
Lý Hướng Đông mới vừa lạy miếu xong, đã nghe chàng trai nhuộm tóc vàng ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
Ông ấy nhớ lúc ấy hình như chỉ có một mình ông ấy... Quay đầu lại, quả nhiên chàng trai kia đang nhìn ông ấy.
"... Cậu đang nói chuyện với tôi sao?" Lý Hướng Đông xác nhận với đối phương, thấy chàng trai gật đầu, tiếp đó lại hỏi, "Đại sư là ai?"
"Đại sư chính là người lập miếu này lúc trước, vô cùng vô cùng lợi hại, không có chuyện nào mà đại sư không giải quyết được!" Chàng trai này giống như bán hàng đa cấp, không ngừng thổi phồng khoe khoang, "Đoán chừng là đại sư muốn đích thân hỏi chuyện của chú, chú cứ yên tâm 100% đi, nhất định có thể giải quyết được!"
Lý Hướng Đông cảm thấy gần đây mình có chút quá dễ dàng thuyết phục, thật sự tin lời chàng trai, đi với cậu ta.
"Chú, chú không cần cưỡi xe máy, quá chậm, lên xe của cháu."
"Nhưng để ở đây lỡ như..."
"Sẽ không bị mất, nếu thật sự bị mất cháu sẽ bồi thường cho chú một chiếc xe mới!"
Lý Hướng Đông nhìn chiếc xe sang của đối phương, nhất thời không xoắn xuýt nữa.
Xe một đường lái vào trong thành phố, Lý Hướng Đông cho rằng mình sẽ bị đưa đến một căn nhà sang trọng gì đó, hoặc là mấy loại như đình đài lầu các, biệt thự trung hoa lộng lẫy nguy nga, bởi vì cảm giác như vậy mới có thể xứng với thân phận của đại sư.
Kết quả chàng trai kia dẫn ông ấy đến một tiểu khu, đậu xe dưới lầu, dẫn ông ấy trèo lên tầng 5, còn chưa kịp gõ cửa, chỉ thấy cửa chống trốm kia đã lập tức mở ra.
Sau đó Lý Hướng Đông gặp được đại sư ở trong miệng của chàng trai.
Một cô gái... Gần bằng tuổi với con gái của ông ấy.
Năm nay Lý Hướng Đông 54 tuổi, người trẻ tuổi hơn hai mươi, đối với ông ấy mà nói đều là chàng trai cô gái nhỏ.
"Đại sư, đã mang người đến rồi." Ông ấy nghe được chàng trai nghiêm túc nói lời này, hoàn toàn là hai thái cực với bề ngoài của cậu ta.
"Vất vả rồi."
"Không cực khổ không cực khổ, đại sư, hai người nói chuyện đi, tôi đi xuống lầu chờ, có chuyện gì kêu tôi là được..." Chàng trai định đi, lại bị gọi lại.
"Không cần, ngồi xuống đi, chuyện này cũng có chút quan hệ với cậu."
"... Hả?"
Lạc Văn Thư ngồi dậy từ trên ghế nằm, nhìn người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm trong nhà, “Mời ngồi."
Chờ đối phương và Kim Hữu Tiền ngồi xuống ghế salon, cô lại tiếp tục nói, "Lý Hướng Đông đúng không, làm phiền nói cho tôi biết tình huống của con gái ông."
Từ lúc mới vào cửa, Lý Hướng Đông vẫn giữ thái độ nghi ngờ với đại sư này, nhưng giờ phút này, nhìn vào mắt của cô, lại nghe được lời của cô, trong nháy mắt tất cả nghi ngờ đều biến mất.
Bởi vì từ đầu, ông ấy không nói tên của mình, cũng không nói chuyện mình muốn giúp đỡ.
"Con gái tôi đã mất tích năm ngày..."
Con gái của Lý Hướng Đông tên là Lý Na, năm ngày trước, bỗng nhiên cô ấy xin nghỉ với đơn vị, nói muốn tham gia hôn lễ của bạn học cấp 2.
Đơn vị công tác của Lý Na vẫn tương đối dễ dàng cho chuyện xin nghỉ, nhưng loại chuyện giống như uống rượu mừng này, vẫn phải thông báo trước thời hạn, như vậy để cho bạn bè người thân có thể thuận lợi xin nghỉ trước.
Theo đồng nghiệp nhớ lại, buổi sáng hôm đó quẹt thẻ làm việc, Lý Na vẫn rất tốt, xử lý công việc trong tay một lát, đại khái lúc hơn chín giờ, bỗng nhiên có người thêm Wechat của cô ấy.
Đồng thời, có thể nhớ rõ ràng như vậy, bởi vì lúc ấy người đó cầm tài liệu đứng bên cạnh Lý Na, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, cho nên đi tới nhìn thử một chút, còn hỏi một câi, "Ai kết bạn với cô vậy".
Lúc ấy Lý Na lắc đầu nói không biết.
Sau đó qua một lát, đồng nghiệp chỉ thấy Lý Na vội vàng chạy vào phòng làm việc của chủ nhiệm, nói muốn xin nghỉ tham gia hôn lễ.