Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 183

Chương 183 -
Chương 183 -

Lúc đó nam sinh mới phản ứng được, có chuyện không đúng lắm, bởi vì cậu ta và bạn gái là thanh mai trúc mã, từ nhà trẻ đến cấp ba đều học cùng trường cùng lớp, thỉnh thoảng còn có thể ngồi cùng bàn, gần như vòng bạn bè là giống nhau.

Bạn học cấp hai của bạn gái, cũng là bạn học cấp 2 của cậu ta, không có đạo lý chỉ mời một mình bạn gái.

Hơn nữa lúc ấy cậu ta thuận miệng hỏi tham gia hôn lễ của ai, bạn gái nói là Phó Tiên, cũng không biết là từ Phó trong Phó nào, Tiên trong Tiên nào.

Sau đó hỏi tất cả bạn học, không ai kết hôn, cũng không biết người tên Phó Tiên này.

Một chuyện khác là một người mẹ, bà ấy nói con trai mình mất tích, quá trình cũng ly kỳ quỷ dị.

Người mẹ đó là người của tỉnh khác, khí hậu ở tỉnh đó thiên lạnh.

Con trai của bà ấy học đại học ở bản xứ, là sinh viên năm nhất, huấn luyện quân sự mới vừa kết thúc, thì nhiệt độ giảm xuống, ngày đó gần tối trở về lấy thêm quần áo.

"... Thằng bé đến hầm đậu xe, sờ túi phát hiện không mang theo chìa khóa, đứng ở hầm đậu xe gọi điện thoại cho tôi. Lúc ấy tôi đang bận rộn trong nhà bếp, một lát sau mới nghe được tiếng, lúc đi qua cầm điện thoại nghe máy, đột nhiên nghe được thằng bé kêu một tiếng."

"Tôi hỏi thằng bé bị sao, thằng bé nói bị giật mình, không biết nhà ai thất đức như vậy, đặt một cái kiệu hoa ở chỗ đậu xe, nhìn vào rất ghê."

Người mẹ đó nghe con trai nói như vậy, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh đó, nhất thời cũng không thỏa mái, vì vậy để cho con mau về nhà.

Con trai không lên tiếng.

Hệ thống gác cổng lắp đặt bên ngoài cửa có thể thấy được tình huống của bãi đậu xe, người mẹ đó nhìn thấy con trai nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, một lát sau, bỗng nhiên đi đến.

"Lúc ấy tôi cảm thấy rất bất an, gọi thằng bé trong điện thoại, nhưng thằng bé vẫn không trở về, rất nhanh điện thoại cũng cúp."

Lúc đó người mẹ kia cầm chìa khóa, đi thang máy xuống lầu, đến hầm đậu xe.

Lúc ấy không có ai dùng thang máy cả, từ khi điện thoại bị cắt đứt đến khi bà ấy đến tầng hầm đậu xe, tổng cộng cũng chỉ có hai ba phút.

Nhưng bà ấy đi tìm một vòng xung quanh, cũng không tìm được bóng dáng của con trai, hơn nữa cũng không nhìn thấy kiệu hoa mà con trai nói trong điện thoại.

Người mẹ đó vội vàng gọi điện thoại cho quản lý tòa nhà, nhờ bọn họ giúp đỡ tìm người, vừa nhìn tình huống trong camera giám sát.

Trong camera giám sát, con trai của bà ấy từ cửa đi vào hầm đậu xe, đi tới cửa thang máy lên lầu, sau khi gọi điện thoại, trong lúc lơ đảng nhìn bên phải một chút, động tác thân thể rất rõ ràng, hiển nhiên là bị giật mình.

Không ngoài dự đoán, chắc là bị kiệu hoa hù dọa mà cậu ta nói bên trong điện thoại.

Nhưng từ camera giám sát, chỗ bên phải đậu xe, hoàn toàn không có gì cả, phía sau chính là vách tường, cũng không tồn tại loại chuyện có gì đó thoát khỏi phạm vi quay đến của camera.

Sau đó tình huống giống như người mẹ đó nói, bỗng nhiên con trai của bà ấy đi về phía bên phải, đi đến chỗ trống không có chỗ đậu xe.

Sau đó hình ảnh theo dõi bỗng nhiên biến thành màu đen, bóng dáng của con trai bà ấy đã biến mất.

Những camera ở vị trí khác gần như rất tốt, mà camera có thể quay được đến vị trí kia thì có ba cái, cũng chỉ ghi chép được hình ảnh khi con trai của bà ấy đến chỗ trống không có xe đậu, đồng thời bị hư.

Dựa vào hình ảnh trong camera, lúc ấy con trai bà ấy cũng không rời khỏi tầng hầm đậu xe, chỗ kia cũng không có chỗ nào giấu được người, nhưng lại làm cho người ta hết lần này đến lần khác tìm không thấy.

Lạc Văn Thư rất để ý hai chuyện này, không nghĩ đến hôm nay lại đến một Lý Hướng Đông, phát hiện được tình huống tương tự.

"Chắc chắn người mất tích không chỉ có ba người." Mặc dù là suy đoán, nhưng giọng điệu của Lạc Văn Thư rất khẳng định, "Chẳng qua không biết cụ thể là bao nhiêu."

Cô nhìn về phía Lý Hướng Đông, "Làm phiền nói ngày sinh và bát tự của con gái ông cho tôi biết."

Lý Hướng Đông gật đầu một cái, nói thông tin của Lý Na cho cô.

Lạc Văn Thư hơi nhíu mày lại.

Lý Na là sinh ra vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, là tháng quỷ.

"Đại sư, sinh nhật của mẹ tôi cũng là ngày này!" Kim Hữu Tiền ở bên cạnh đột nhiên giơ tay phát biểu.

Quả nhiên không phải tình cờ...

Lạc Văn Thư nhìn về phía Kim Hữu Tiền, "Cậu tìm người điều tra một chút, gần đây người mất tích trong Xuân Sơn, có phải đều ra đời vào ngày tháng này hay không."

"Tốt nhất là tối nay có thể có kết quả."

Kim Hữu Tiền hơi gật đầu, rồi sau đó cầm điện thoại gọi cho ba Kim Bình An.

Loại chuyện này, vẫn nhờ ba ra tay, cậu ta là tiểu bối còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.

Rất nhanh điện thoại đã được nhận, bên kia nghe được là yêu cầu của Lạc Văn Thư, không nói hai lời đã đồng ý.

"Ông đi về trước đi, để số điện thoại chỗ Kim Hữu Tiền, có tình huống gì tôi sẽ để cho cậu ta thông báo với ông." Chờ Kim Hữu Tiền gọi điện thoại xong, Lạc Văn Thư nói với Lý Hướng Đông.

Từ lời nói của Lạc Văn Thư, Lý Hướng Đông ý thức được chuyện con gái mất tích có chỗ quỷ dị, trong lòng càng lo lắng hơn, nhưng vừa nghĩ đến hình như đại sư trước mắt này rất lợi hại, lại miễn cưỡng thở phào, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

"Được." Lý Hướng Đông gật đầu đồng ý, "Chuyện của Tiểu Na, liền nhờ đại sư."

Kim Hữu Tiền cũng đứng dậy theo, chủ động nói với Lý Hướng Đông, "Chú, cháu đưa chú về."

Người là cậu ta dẫn đến, tất nhiên cũng phải đưa về, chuyện này không cần Lạc Văn Thư phải dặn dò.

Kim Hữu Tiền dẫn Lý Hướng Đông xuống lầu, lên xe một đường an toàn lái đến miếu Nguyên Phúc ở ngoại ô phía Nam.

Bình Luận (0)
Comment