Xe gắn máy của Lý Hướng Đông vẫn còn đậu ở chỗ đó, ông ấy phải cưỡi xe về nhà.
Lúc đến ngôi miếu trời đã tối, chỉ thấy trong phạm vi đèn xe soi sáng, một mảnh trống không.
Đừng nói là xe gáy máy, ngay cả một mảnh rác cũng không có.
Kim Hữu Tiền: "...!!!"
Má nó, tên trộm ở đâu ra, ngay cả đồ trước miếu thần cũng dám trộm?!
"Chú, cho cháu địa chỉ đi, trước tiên cháu sẽ đưa chú về nhà, chờ một chút lại nói kiểu xe cho cháu, cháu sẽ mua muốn chiếc xe mới đưa qua cho chú." Kim Hữu Tiền có chút lúng túng, dù sao trước đó cậu ta còn tự tin đảm bảo.
Lý Hướng Đông trầm mặc một lát, rồi nói, "Xe kia của tôi đã rất nhiều năm, sao có thể để cậu mua xe mới được, tìm một cái gần như vậy là được rồi."
"Vậy sao được!" Kim Hữu Tiền từ chối, "Nói cái gì chính là cái đó."
---
Tối hôm đó hơn mười giờ, Kim Hữu Tiền gọi điện thoại đến, nói tình huống điều tra cho Lạc Văn Thư.
"... Gần đây người mất tích đều có sinh nhật là ngày 7 tháng 7, tổng cộng có mười chín người, tuổi tác rải rác, đến từ các huyện trấn khác nhau, phần lớn trước khi mất tích đều nói tham gia hôn lễ..."
Lạc Văn Thư nghe xong, hơi nhíu mày.
Đây vẫn chỉ là thành phố Xuân Sơn mà thôi, tỉnh khác cũng có người gặp phải chuyện này, nhất thời không có cách nào biết được, rốt cuộc hôn lễ này mời bao nhiêu người.
Sau khi cô suy nghĩ một lát, nghiêng đầu đánh thức Lạc Tinh Dữ đang ngồi bên cạnh tĩnh tọa, nói với cậu bé, "Mẹ có chuyện muốn đi ra ngoài, con ở nhà một mình nhé, ngủ sớm một chút. Nếu như ngày mai mẹ không quay về sẽ để cho Kim Hữu Tiền tới đưa con đến nhà trẻ."
Chuyện được nói hôm nay, Lạc Tinh Dữ cũng nghe được, ở những chuyện này, Lạc Văn Thư chưa bao giờ giấu cậu bé.
Vào lúc này, nghe được Lạc Văn Thư nói như vậy, nhất thời Lạc Tinh Dữ rất lo lắng, "Mẹ ơi..."
Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, "Không cần lo lắng, nếu như mẹ không trở về, chắc là đi tham gia hôn lễ."
Trái lại cô muốn nhìn thử xem, người phía sau màn đang muốn giở trò quỷ gì.
Lạc Tinh Dữ suy nghĩ một chút, đưa tay lấy ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian trên cổ xuống, đưa cho cô, "Mẹ ơi, mẹ đeo cái này vào đi."
Lạc Văn Thư có thể dùng cái này mở quỷ môn, lỡ như gặp tình huống gì đó, có thể nhanh chóng chạy đi,
"Không cần đâu." Lạc Văn Thư đeo lại cho cậu bé.
Không phải cô tự phụ, hiện tại trên mảnh trời đất này, gần như không có tồn tại hoặc dị loại nào uy hiếp được cô.
Trái lại là Lạc Tinh Dữ, mới tu hành, không có ấn tín, ngay cả quỷ hồn cũng không nhìn thấy.
"Tiếp tục ngồi tĩnh tọa đi, hoặc là đi chơi cũng được." Lạc Văn Thư nói với cậu bé, rồi sau đó cũng không quan tâm nữa, cầm một ít thứ chuẩn bị từ trước, bận rộn trên bàn trong phòng khách.
---
Huyện Bạch Thiết của thành phố Xuân Sơn, trạm xe búyt ở đường 700.
Cảnh Cần mặc một chiếc váy màu hồng nhạt mỏng đứng ở trạm chờ xe.
Lúc này đã hơn 10 giờ tối, xe buýt trong huyện đã sớm không làm việc.
Cô ấy cũng không phải đang chờ xe buýt, mà là chờ nhóm bạn của mình đến đón.
Buổi tối nhiệt độ thấp hơn ban ngày, gió đêm thổi từng trận đến, cô ấy lạnh đến mức ôm cánh tay, lại giậm chân tại chỗ, nhưng thân thể vẫn hơi có chút run rẩy.
"Sao lại lạnh như vậy..." Cô ấy có chút không hiểu nổi.
Cảnh Cầm là muốn đi tham gia hôn lễ của một người bạn có quan hệ rất tốt lúc trước, vì thế cố ý gội đầu, sấy tóc, còn trang điểm xinh đẹp, lại từ trong tủ quần áo chọn ra một chiếc váy xinh đẹp nhưng không nổi bậc lắm.
Cảnh Cần đã đến chỗ này đợi 15 phút, trước đó còn rất tốt, mắt thấy sắp đến thời gian hẹn, bỗng nhiên cảm thấy quá lạnh, hơn nữa cảm giác không phải lạnh bình thường, cô ấy không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy chính là loại cảm giác... lạnh lẽo ngấm vào trong xương.
Bỗng nhiên chỗ khúc cua bên đường có một đèn xe chiếu đến, ngay sau đó một chiếc xe màu đen lái đến.
Cảnh Cần không hiểu biết gì về xe, chưa thấy hiệu xe này, chẳng qua thì bảng số và màu xe đúng như bạn cô nói.
Cô ấy vẫn tay, "Chỗ này!"
Chiếc xe màu đen kia chạy chậm lại, dần dần, dừng lại trước mặt cô ấy.
Cửa chỗ lái xe hạ xuống, lái xe là một chàng trai trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, mặc áo sơ mi trắng quần đen, da có chút trắng bệch quá mức.
"Là bạn của Tiểu Lệ sao?" Cảnh Cần hỏi.
Đối phương gật đầu một cái, giọng nói làm cho người ta có chút lạnh lẽo, "Cảnh Cần, lên xe đi."
Có thể gọi đúng tên mình, vậy khẳng định không sai rồi.
"Xin lỗi, làm phiền anh trễ như vậy còn phải đến đón tôi." Cảnh Cần nói xong, hơi do dự, quyết định ngồi ở phía sau xe.
Nhưng cô ấy mới vừa đi đến cửa xe sau, đang chuẩn bị mở cửa xe, bỗng nhiên xe lại bắt đầu chạy, giống như một trận gió lái qua.
Cảnh Cần: "...?"
Người anh em, tôi còn chưa lên xe mà...
Cô ấy sững sốt một chút, phục hồi lại tinh thần muốn gọi cho đối phương, kết quả nghiêng đầu xem, phát hiện trên con đường xe chạy rộng rãi, hoàn toàn không có một bóng người.
Từ chỗ này phải đi một đoạn thẳng thật dài mới có khúc cua, không có ngã ba nào cả.
"Đây là lái máy bay sao..." Lập tức đã không nhìn thấy bóng dáng rồi.
Cảnh Cần hơi giật khóe miệng, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho người bạn kia không, kết quả sau khi cầm điện thoại ra, cả người cô ấy sửng sốt tại chỗ.
"Mình muốn làm cái gì...?" Đầu óc Cảnh Cần trống rỗng, hoàn toàn không nhớ mình chuẩn bị làm cái gì.
Cô ấy quan sát xung quanh một chút, phát hiện mình đang ở trạm xe buýt, vì vậy càng mờ mịt hơn.
Đã đêm khuya thế này, cô ấy chạy đến chỗ này làm gì?
Lúc này bỗng nhiên điện thoại vang lên, nhìn một cái là bạn thân gọi đến, cô ấy nhận điện thoại, "Alo."