Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 186

Chương 186 -
Chương 186 -

Trong chớp mắt tài xế đã trở lại chỗ ngồi, chiếc xe màu đen không tiếng động tăng tốc lao vào trong hồ nhân tạo, không vén lên một chút gợi sóng nào.

Lúc này lại có một chàng trai chạy bộ đêm từ từ chạy qua chỗ này, bỗng nhiên nhịp bước hơi dừng lại.

"Nhìn nhầm sao? Rõ ràng mới vừa rồi chỗ này có người..."

Một lát sau anh ta xoay người, tăng tốc chạy về hướng lúc chạy đến.

---

Thôn Cây Hòe.

Ngày mai có một hôn lễ vô cùng long trọng cử hành, trong thôn giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo khắp nơi.

Đặc biệt là cây hòe lớn trong thôn, cành lá xum xê, nở đầy hoa màu trắng, treo đầy đèn lồng màu đỏ, loại màu sắc đỏ trắng này kết hợp, dưới ánh sáng mờ tối, làm cho người nhìn có một loại cảm giác kinh khủng.

Hứa Trạch Nhất ở trong một hộ gia đình của thôn Cây Hòe.

Nhà ngói tường đá, trên nóc nhà chất đầy một tầng càng lá khô, trên tường dây leo dây mây bò đầy, lá xanh và dây khô xen lẫn.

Đồ dùng gỗ trong nhà được sơn một màu đỏ, có ý tràn đầy vui mừng, nhưng theo thời gian thay đổi, lớp sơn bị mài tróc ra rất nhiều, hôm nay nhìn lại, u ám loang lổ, giống như vết máu khô văng tung tóe lên.

Sàn nhà bùn đất trải qua nhiều năm dẫm đạp, bị ép trở nên cứng bóng loáng, nhưng có chút không được bằng phẳng.

Phòng mà Hứa Trạch Nhất được chia, là ở phía sau nhà chính, một cảnh cửa đung đưa muốn rơi xuống, chốt cửa cũ kỹ phát ra tiếng, do hai tấm ván hợp lại mà thành, khe hở rất lớn, đoán chừng tay của trẻ em cũng có thể trực tiếp đưa vào.

Phòng này không có điện, đồ dùng chiếu sáng chính là đèn dầu gần như đã chìm vào trong lịch sử thời xưa.

Giường là từ một tấm ván gỗ, phía trên treo mọt cái mùng màu trắng, đại khái bởi vì đã lâu không lấy đi giặt, mắt thường có thể thấy phía trên có tích một đống bụi và đồ lặt vặt không biết tên.

Trên tường đối diện, có một cửa sổ nho nhỏ, hoặc là nói đó là một cái lỗ thủng, có hai cây sắc dựng thẳng đứng, giống như nhà lao trong phim cổ đại vậy.

Vốn dĩ bên ngoài cửa sổ có một lớp nhựa trong suốt che lại, thời gian dài, biến chất hư hại, bị rách ra hai cái lỗ.

Loại kiến trúc này, khắp nơi đều có gió thổi lọt vào, trời mưa cũng dễ bị dột.

Trong căn phòng này, tràn ngập một mùi ẩm mốc mục nát.

Đây là nhà kém nhất trong thôn, không có một trong, giống như là thứ của thế kỷ trước.

Chủ nhà là một bà cụ gầy nhom lưng còng, tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, một đôi mắt đục ngầu nhìn không rõ, lúc nhìn về phía Hứa Trạch Nhất, lộ ra mấy phần chán ghét không che giấu.

Nhưng vẫn chứa chấp anh ta.

Hứa Trạch Nhất suy đoán, đại khái đây chính là quỷ củ của thôn, phàm là khách đến tham gia hôn lễ, đều phải chiêu đãi thật tốt.

Nhưng có điều kiện hạn chế --- là khách được mời đến.

Mà anh ta là vị khách không được mời mà đến.

--

Chiều hôm qua, Hứa Trạch Nhất ở nhà cũ nghiên cứu đồ ông nội để lại.

Gần tối gió đêm dịu dàng thổi qua, chuông đồng bát giác treo dưới mái hiên bỗng nhiên phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.

Hứa Trạch Nhất vừa nghe được âm thanh này, hơi sửng sốt.

Trong quyển sổ ghi chép ông nội có ghi lại, cái chuông đồng này là đặc chế, bình thường mặc kệ có đung đưa thế nào cũng không phát ra âm thanh, chỉ khi bị âm khí đụng vào mới vang.

Đổi thành là lúc trước, Hứa Trạch Nhất hoàn toàn không tin những chuyện này.

Nhưng trải qua chuyện nhà họ Phương ở thành phố Xuân Sơn, gặp được người phụ nữ tên là Lạc Văn Thư, suy nghĩ của anh ta đã hơi thay đổi.

Anh ta tạm thời từ bỏ việc đi ra ngoài làm việc, cả ngày ở trong ngôi nhà cũ đã sống rất nhiều năm với ông nội, nghiên cứu ghi chép và một ít vật mà ông nội để lại.

Chuông đồng bát giác trên cửa, chính là mục tiêu chú ý đầu tiên nhất của Hứa Trạch Nhất.

Trong ấn tượng, khi anh ta còn bé, lúc khách đến, chuông bát giác này sẽ vang lên.

Nhưng hôm nay cẩn thận nhìn lại, phát hiện bên trong chuông không có tim chuông, theo lý mà nói, hoàn toàn không thể phát ra được âm thành.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Trạch Nhất là chuông đã bị thay đổi, không phải là cái khi con bé mình nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, cái chuông này lại vang ra tiếng.

Hứa Trạch Nhất vừa cầm sổ ghi chép vừa vội vàng đứng đây đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn lại, tiếng động mới vừa nghe được đúng là phát ra từ cái chuông không có tim chuông này.

Anh ta theo bản năng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy cuối con đường mòn đi xuyên qua rừng trúc yên tĩnh có một người đi đến, khoảng chừng năm mươi tuổi, từ cách ăn mặc thì thấy, điện kiện gia đình rất tốt, chính giữa mi tâm, bao phủ bởi sự lo lắng và bất an, sắc mặt cũng rất kém.

Theo khoảng cách ngày càng gần, tiếng chuông bát giác kêu ngày càng vang.

Hứa Trạch Nhất không thể nói được cảm xúc trong lúc ấy của mình, tò mò? Sợ? Mong đợi?... Có lẽ đều có.

"Xin lỗi Hứa tiên sinh có ở nhà không?" Quý bà kia dò hỏi.

Sau đó Hứa Trạch Nhất mới biết được, quý bà này từng gặp chuyện lạ, là ông nội giúp bà ấy giải quyết.

Nhiều năm sau, bà ấy cũng phát hiện con gái mình gặp chuyện lạ, cho nên muốn đến chỗ này tìm ông nội của Hứa Trạch Nhất giúp đỡ.

Bà ấy cũng không biết Hứa Đại Sơn đã qua đời.

"Nếu không phiền có thể nói cho cháu biết chuyện gì xảy ra không?" Cuối cùng Hứa Trạch Nhất cũng không nhịn được sự tò mò của mình, mở miệng hỏi đối phương.

Rồi sau đó từ trong miệng của quý bà biết được chuyện của con gái bà ấy.

Lúc Hứa Trạch Nhất tiễn vị quý bà này rời đi, do dự một hồi lâu, vẫn đề cử cho đối phương người phụ nữ tên là Lạc Văn Thư ở thành phố Xuân Sơn.

Thật ra anh ta cũng không xác định Lạc Văn Thư có được hay không, nhưng nếu như cô không có bản lĩnh, vẫn chốc lát cũng không tìm được người giỏi thật sự.

Bình Luận (0)
Comment