Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 187

Chương 187 -
Chương 187 -

Sau đó Hứa Trạch Nhất định từ trong bút ký của ông nội, định tìm tin tức có liên quan.

Từ gần tối đến nửa đêm, đúng là anh ta thật sự tìm được một chút tin tức có ích.

Trong bút ký nói, gặp phải tinh huống tương tự, có thể bắt chướng đối phương lực chọn sử dụng điều kiện của mục tiêu, cắt một người giấy, dùng giấy vàng chu sa, lại thêm máu của mình, viết điều kiện lên người giấy, lại mang theo người giấy đã luyện chế xong, lấy cái này đánh lừa dư luận, có tỷ lệ có thể đến gần hơn với thứ đang núp ở đằng sau thao túng.

Trong nhà cũ cái gì cũng có, cả một đêm Hứa Trạch Nhất làm ra được một người giấy, nhìn vào cảm thấy có chút quỷ dị, mà sau khi anh ta xếp người giấy nhét vào trong người mình, loại cảm giác quỷ dị đó ngày càng rõ ràng.

Trong một góc u ám, giống như có một đạo ý thức chỉ dẫn anh ta, đi đến một địa phương nào đó.

Hứa Trạch Nhất có chút sợ hãi, đồng thời lại không nhịn được mà tò mò.

Anh ta mang theo quyển sổ ghi chép có ghi lại tin tức liên quan, lại nhét kiếm gỗ đào và đồng tiền ông nội đặt dưới đáy rương vào túi trên vai, sau đó theo sự chỉ dẫn loáng thoáng kia, rời khỏi nhà cũ, cưỡi xe đạp, một đường đi lên trấn trên gần đó.

Lúc ấy trời tờ mờ sáng, mặt trời vẫn còn dưới chân núi chưa mọc lên, tầm mắt có chút mơ hồ.

anh ta thấy một nam sinh mặc đồng phục học sinh đứng ở ven đường, nhìn vào rõ ràng rất bình thường, nhưng lại có một loại cảm giác nổi da gà.

Vì vậy Hứa Trạch Nhất cưỡi xe đạp đi qua.

Đó là một lối rẽ, anh ta đi được một nửa, bỗng nhiên mặc bên có ánh đèn xe chiếu đến, một chiếc xe hơi màu đen yên lặng lái đến, tốc độ cực nhanh, thẳng tắp đụng đến chỗ anh ta.

Hứa Trạch Nhất không có thời gian phản ứng, trong đầu chỉ có ba chữ ----Xong đời rồi.

Anh ta đã chuẩn bị bị đụng cho bay đi, nhưng mà một giây tiếp theo, chiếc xe màu đen kia trực tiếp xuyên qua cơ thể của anh ta, dừng lại bên cạnh nam sinh mặc đồng phục học sinh.

"Vương Mạnh, lên xe."

Từ chỗ Hứa Trạch Nhất đứng, không thấy được dáng vẻ của tài xế, nhưng có thể nghe được giọng nói lạnh lẽo không được bình thường.

Mắt thấy nam sinh mặc đồng phục mở cửa xe ngồi xuống, Hứa Trạch Nhất cũng không biết lấy dũng khí từ chỗ nào, đạp mạnh xe đạp vọt đến.

Lúc đến bên cạnh xe hơi, nam sinh mặc đồng phục học sinh đã chuẩn bị đóng cửa lại, Hứa Trạch Nhất chân dài vừa nhảy từ trên xe đạp xuống, nhanh chóng vọt vào xe hơi.

"Rắc rắc." Trên xe vang lên tiếng khóa cửa, trong không gian bịt kín này, rất là rõ ràng.

Tài xế quay đầu 180 độ, một đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm anh ta.

Nam sinh mặc đồng phục ở phía sau cũng đang nhìn anh ta, đôi mắt có chút tò mò, "Anh ơi, anh làm gì vậy?"

Hứa Trạch Nhất nghĩ lại hành vì mới vừa nãy của mình, cảm thấy trong nháy mắt đó, có lẽ não mình bị thứ gì đó ăn mất, mới có thể làm ra được loại chuyện này.

Lúc này não được mọc lại, ý thức được chuyện không đúng, nhưng đã muộn.

"... Muốn... Muốn quá giang xe..." anh ta miễn cưỡng mỉm cười, khô cằn nói.

Tài xế lại quan sát anh ta mấy giây, không nói gì, quay đầu lại, lái xe đi đến con đường đối diện.

Trong nháy mắt đó Hứa Trạch Nhất mất đi ý thức, lúc tỉnh lại, đã đến thôn Cây Hòe.

"Xuống xe." Giọng nói lạnh lẽo của tài xế vang lên.

Cửa xe tự động mở ra, bên ngoài có một người đàn ông mang mặc nạ vàng kim đang đứng, thấy tình huống trong xe thì hỏi, "Sao lại có thêm một người?"

"Không biết." Tài xế trả lời cộc lốc.

"Được rồi, miễn cưỡng có thể sử dụng được." Người đàn ông nói.

Hứa Trạch Nhất xuống xe với nam sinh mặc đồng phục kia, vốn định đi theo đối phương, kết quả đi không được hai bước, đã bị người đàn ông mang mặt nạ vàng kim gọi lại, "Cậu đi với bà ta."

Hứa Trạch Nhất theo tầm mắt của đối phương, cúi đầu xuống, thấy một bà cụ lưng gù rất nghiêm trọng, không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh anh ta, cũng không nhìn anh ta, khàn khàn nói, "Đi theo tôi."

Anh ta quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, đi theo bà cụ lưng gù, cố ý đi chậm hơn rất nhiều, vì vậy nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục học sinh đi vào một căn nhà hai tầng.

Còn anh ta thì bị dẫn đến căn nhà ngói ở rìa ngoài thôn.

Hứa Trạch Nhất lấy điện thoại di động nhìn thử, không có tín hiệu, thời gian cũng đã dừng lại, dừng lại lúc anh ta leo lên cái xe đen kia.

Bầu trời chỗ này rất âm trầm, dõi mắt nhìn xung quanh, là dãy núi lớn liên miên không dứt.

Không có bất kỳ kiến trúc có tính biểu tượng có thể xác định được chỗ anh ta đang ở, cũng không có cách nào phán đoán được thời gian.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ chiêng, có một giọng nói bén nhọn âm u vang lên, "Ăn cơm ~ ~ ~"

Bà cụ lưng gù đột nhiên xuất hiện ở mép giường, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào anh ta, giọng nói khàn khàn, "Đi ăn cơm."

Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều lộ ra sự quỷ dị, trong tiềm thức Hứa Trạch Nhất rất kháng cực với chuyện ăn cơm này một cách khó hiểu, trực tiếp từ chối, "Tôi mới vừa ăn sáng xong, còn chưa..."

anh ta còn chưa nói xong, đã bị bà cụ lưng gù cắt đứt, "Đi ăn cơm!"

Trong nháy mắt, Hứa Trạch Nhất cảm thấy gian phòng mình đang ở trở nên rất lạnh, anh ta dựng cả tóc gáy, giống như báo trước chuyện gì đó.

"... Được." anh ta sợ hãi bà cụ này, từ trong túi đeo lưng lấy quyển sổ ghi chép và hai món đồ ra, mang theo bên người, rồi sau đó đi ra cửa, đi đến gian nhà chính, đi theo tiếng gõ chiêng, đi đến chỗ ăn cơm.

Chính là trung tâm của thôn, xa xa chỉ thấy được một cây hòe rất lớn, xung quanh bày rất nhiều bàn và băng ghế dài, giống như bộ dạng bày tiệc rượu ở nông thôn mấy chục năm trước.

Bình Luận (0)
Comment