Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 188

Chương 188 -
Chương 188 -

Một bàn tám người, gần như ngồi đầy.

Hứa Trạch Nhất vòng một vòng, mới tìm được một chỗ trống ngồi xuống, sau đó đồ ăn bắt đầu dọn lên.

Gà vịt thịt cá hải sản, bánh ngọt tinh xảo, trái cây tươi ngon, từng mâm từng mâm, bày đầy lên bàn, nhìn vào hơi xa xỉ quá.

Mùi thơm tản ra, tràn ngập trong không khí.

Khánh cự thuộc về kháng cự, nhưng Hứa Trạch Nhất không khỏi không thừa nhận, mấy món này thật sự rất mê người.

Người xung quanh không có lòng phòng bị giống anh ta, món thứ nhất mới vừa bưng lên, đã không nhịn được cầm đũa gắp vội.

"Mùi vị như thế nào?" Hứa Trạch Nhất hỏi những người xung quanh một chút.

Đối phương ăn một miếng đồ ăn lùa một miếng cơm, ăn rất vui vẻ, dành chút thời gian trả lời anh ta, "Đây là bữa ăn ngon nhất mà đời này tôi được ăn!"

Hứa Trạch Nhất chuẩn bị tiếp tục nhìn thử tình huống, thình lình cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, một giọng nói âm u vang lên, "Sao cậu không ăn?"

Anh ta sợ hết hồn, thiếu chút nữa bật người đứng dậy từ trên băng ghế.

Anh ta nghiêng đầu nhìn thử, là người phụ trạch thêm cơm, trên mặt bôi một tầng phấn nền thầy dày, nhợt nhạt ảm đạm, mắt và má bị đánh phấn rất đỏ, miệng cũng được tô son màu đỏ rất nhức mắt, cho dù là ban ngày, cũng nhìn rất dọa người.

"Sao cậu lại không ăn?" Bà ta lại hỏi lần nữa, giọng nói có chút cao.

Trong nháy mắt có vô số tầm mắt nhìn về phía bên này, đều là người trong thôn, người mang thức ăn, người thêm cơm, ngay cả đầu bếp ở xa xa, từng người đều trang điểm vô cùng đáng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.

Hứa Trạch Nhất toát mồ hôi lạnh, nổi cả da gà, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

"Lập tức ăn đây." Sau khi anh ta nói xong, vội vàng cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Thức ăn của nơi quỷ dị này, chắc chắn không ngon như mặt ngoài, Hứa Trạch Nhất đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.

Món ăn mà anh ta gặp là thức ăn nguội, tên là bánh bột lọc, từng miếng bánh dài đặt trên đĩa, phía trên xối dầu ớt màu đỏ, còn rắc thêm hành lá rau thơm cắt nhỏ.

Hứa Trạch Nhất cảm thấy món ăn này chắc an toàn hơn mấy món làm từ thịt kia.

Kết quả vừa đút vào trong miệng, một vị tanh không có cách nào hình dung được nổ tung trong nháy mắt, mà thứ này chỉ là thứ yếu, đáng sợ nhất là, anh ta cảm giác được, miếng ăn này đang giãy giụa trong miệng mình.

Hứa Trạch Nhất nói với mình, bọn họ đang nhìn, mình phải nhịn, không thể lộ ra chút khác thường nào...

Nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật.

"Ọe ---"

Trong nháy mắt anh ta nôn ra ngoài, không chỉ thức ăn mới vừa đút vào miệng, ngay cả mì gói ăn lúc đói bụng không chịu nổi vào tối hôm qua cũng phun ra ngoài.

Một bàn thức ăn trước mắt, xem như bị bỏ.

Người ngồi cùng bàn dồn dập lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, không ngừng đứng dậy tránh đi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói của người thêm cơm sau lưng lạnh lẽo đến dọa người, cùng lúc đó, Hứa Trạch Nhất cảm giác được có vật gì đó đặt ở trên ót của mình.

Về mặt lý trí, anh ta biết đó là cái muỗng mút cơm.

Nhưng cảm giác mang lại cho anh ta, lại giống như một lưỡi dao sắc bén, nếu anh ta dám động đậy lung tung, một giây tiếp theo sẽ đâm xuyên qua đầu anh ta.

"Xong rồi..." Lúc này trong đầu anh ta chĩ có hai chữ này thôi, lại vẫn không thể khống chế, nôn mửa thêm lần nữa.

Khí tức lạnh lẽo sau lưng bùng nổ, trong nháy mắt quấn thật chặt lấy Hứa Trạch Nhất, tay chân anh ta trở nên cứng ngắc, ngay cả ý thức cũng trở nên chậm chạp.

Hứa Trạch Nhất không nhìn thấy, nhưng vào lúc này cảm giác lại vô cùng nhạy bén, có vật gì đó, đánh úp vào đầu của anh ta.

Đau đớn dự đoán không xuất hiện, trái lại nghe được tiếng thét chói tai thống khổ.

"A ---"

Một dòng nước ấm từ ngực lan tràn ra, đuổi âm hàn, rất nhanh thân thể khôi phục bình thường.

Hứa Trạch Nhất nhanh chóng nhấc chân chạy về phía cửa thôn theo trí nhớ của mình.

Nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, đã cảm giác dưới chân mình có thứ gì đó vững vàng giữ lấy.

Một giọng nói quen thuộc từ mặt bên truyền đến, "Người trong tu hành?"

Hứa Trạch Nhất quay đầu nhìn lại, là người đàn ông mang mặt nạ vàng kim mà lúc xuống xe gặp phải, đối phương từng bước đi đến chỗ này, dừng lại trước mặt anh, rồi sau đó vươn tay ra, lấy được đồ mà anh ta mang theo người một cách chính xác.

"Kiếm gỗ đào, tiền ngũ đế, hình như đều là đồ của Hứa Đại Sơn..." Người đàn ông mang mặt nạ vàng kim cẩn thận quan sát Hứa Trạch Nhất, "Nghe nói khoảng thời gian trước lão già đó đã chết, cậu có thể lấy được mấy thứ này, chắc là đứa cháu trai gì đó của ông ta đi? Tên gì ấy nhỉ... Hứa... Trạch Nhất, đúng không?"

Hứa Trạch Nhất nghe được lời này, cả người cứng đờ tại chỗ, bởi vì quá khiếp sợ mà đầu óc trở nên chậm chạp, chỉ còn lại sự trống rỗng.

"Tôi nhớ ngày sinh bát tự của cậu không phải là cái này..." Người đàn ông mang mặt nạ vàng kia vừa nói vừa đưa tay ra, rất nhanh từ trên người Hứa Trạch Nhất lụt ra được người giấy bị giấu bên trong quần áo.

Động tác của người này không nhanh không chậm, mở người giấy ra, thấy được sinh nhật bát tự viết ở trên đó, nhất thời bậc cười, "Quả nhiên là thuật người giấy. Nghe nói Hứa Đại Sơn không muốn cậu dính vào mấy chuyện nhân quả này, vẫn luôn không dạy cậu tu hành, đây là tự học?"

"Trái lại có chút thiên phú."

"Chẳng qua, đáng tiếc..."

"Dẫn cậu ta đi, giam lại, chờ sáng mai lại giết."

Hai người đàn ông trang điểm quỷ dị, một trái một phải kéo đỡ Hứa Trạch Nhất đứng lên, hai cái tay kia, như kềm sắt, gắt gao nắm chặt lấy anh ta.

Sức lực cả người anh ta giống như bị hút khô, không thể động đậy được, khó khăn nghiêng đầu nhìn nơi bày cơm kia, chỉ thấy từng bàn đồ ăn sắc mùi vị đủ cả, đã thay đổi hình dạng.

Bình Luận (0)
Comment