Đặc biệt là món ăn tương đối an toàn mà anh ta lựa chọn tỉ mỉ kia, hoàn toàn không phải là bánh bột lọc, mà là từng con giun!
Tưới phía trên cũng không phải là dầu ớt đỏ, mà là bùn đất.
Mà đối với tình huống này, người ngồi chỗ kia không biết gì cả, cầm đũa gắp từng con giun còn sống đáng ngọa nguậy bỏ vào trong miệng.
"Ọe ---"
Hứa Trạch Nhất bị hai thôn dân áp giải, một đường đưa về nhà của bà cụ lưng gù, chỉ nghe cánh cửa vang lên tiếng "loảng xoảng" rồi đóng lại.
Vốn dĩ ánh sáng trong gian phòng chính đã rất mờ tối, giờ phút này lại đen như mực, mặc dù không đến trình độ khoa trương giơ tay không thấy năm ngón, nhưng gần như không nhìn rõ thứ gì cả, chỉ thế có thấy được một ít đường nét mơ hồ.
Bà cụ lưng gù ở bên ngoài, trong gian phòng chính chỉ có một mình anh ta.
Hứa Trạch Nhất biết tình huống bây giờ của mình rất nguy hiểm, nhưng vẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bây giờ đối với anh ta mà nói, loại chuyện này giống như là anh ta bị ấn đầu xuống dưới một cái đao treo lơ lửng phía trên, tuy nhiên thời gian đao rơi xuống chém đầu chó của anh ta còn cách một đoạn thời gian nữa.
Thậm chí anh ta còn có một chút cơ hội, có thể giãy giụa cầu cứu một chút.
Trái lại mới vừa rồi ăn cơm chỗ cây hòe lớn kia, đối với anh ta mà nói, mới là thật sự đòi mạng.
Chỉ cần nghĩ đến cái đĩa tràn đầy giun ngọ nguậy, còn có mùi tanh ở trong miệng kia, anh ta lại không nhịn được muốn nôn.
Ọe ---
Trước đó đã nôn hết những thứ trong bụng rồi, bây giờ cũng chỉ nôn ra nước chua tượng trưng mà thôi.
Ói xong, Hứa Trạch Nhất lại bật người dậy, suy nghĩ chuyện vui bên trong nổi khổ, may mà không ói ra được cái gì, nếu không ói đầy trong phòng này, chính anh ta cũng không chịu nổi, bà cụ lưng gù kia trở lại, không chừng còn sẽ chỉnh đốn anh ta.
Nếu như là hoàn cảnh bình thường, Hứa Trạch Nhất nhất định sẽ không sợ.
Nhưng vấn đề là cái thôn này không bình thường chút nào, bà cụ đó, cùng với những thôn dâng khác, có xác xuất rất lớn không phải là người bình thường, đoán chừng đều là quỷ quái gì đó.
Hình như đồ mà ông nội để lại rất lợi hại, ít nhất mới vừa rồi để cho anh ta giữ được tính mạng dưới tay người thêm cơm kia, đáng tiếc đều bị người đàn ông mang mặt nạ vàng kim cướp đi rồi.
Suy nghĩ đến chỗ này, Hứa Trạch Nhất lại nghĩ đến lời mới vừa rồi nghe được từ trong miệng của đối phương.
Rất hiển nhiên, người đàn ông mang mặt nạ vàng kim kia biết ông nội, hơn nữa cũng không phải chỉ là nghe nói tên đơn giản như vậy, nếu không cũng không thể lập tức nhận ra kiếm gỗ đào và đồng tiền là ông nội để lại.
Hứa Trạch Nhất cảm giác được, xác suất rất lớn người kia chính là nhân loại.
Mang mặt nạ không nhìn rõ tướng mạo, nhưng có thể nhìn ra được tóc trắng trên đầu của đối phương, mặc dù đôi tay kia được bảo dưỡng rất tốt, như cuối cùng da không được căng chắc như người trẻ tuổi, hơn nữa giọng nói tràn đầy cảm giác tang thương, đoán chừng cũng phải sáu mươi tuổi trở lên.
Xem như là một người tương đối còn trẻ trong lứa của ông nội.
Đoán chừng trước kia người đàn ông đeo mặt nạ vàng kim không phải là thứ tốt lành gì, hơn nữa có lẽ chính là loại đối đầu gì đó, nếu không đã có thể lập tức đoán ra thân phận của anh ta thì sẽ có chút quan hệ với ông nội, sẽ không không nói hai lời trực tiếp muốn mạng của anh ta!
Hứa Trạch Nhất không biết đối phương có phải là boss sau màn cả hôn lễ này không, nhưng có thể khẳng định thân phận của đối phương không thấp, dù trong người trong thôn đều nghe lời của ông ta.
Vào lúc này, Hứa Trạch Nhất đã thích ứng được với bóng tối trong phòng.
Anh ta tập trung tinh thần nghe động tĩnh bên ngoài phòng, một lúc lâu cũng không nghe được tiếng động gì cả.
Vào sáng sớm khi đi vào gian nhà chính này Hứa Trạch Nhất đã để ý quan sát một chút, cửa của ngôi nhà ngói này, là cái loại cửa gỗ bên ngoài bên trong không có chốt khóa gì cả.
Chẳng qua không thể so sánh quỷ quái với người bình thường, nếu như không khóa mà không nhốt được người ở bên trong, vậy thì có chút phế vật rồi.
Hứa Trạch Nhất nghĩ như vậy, vẫn đi ra mở cửa thử.
Lỡ như thì sao.
... Được rồi, không có lỡ như, anh ta dùng sức bú sữa mẹ cũng không làm cho hai cánh cửa cũ kia nhúc nhích được một chút nào.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì vậy Hứa Trạch Nhất nhìn xung quanh, định quan sát căn nhà chính này một chút.
Loại hành động này của anh ta, nhìn vào giống như có chút tìm đường chết, nhưng người đàn ông mang mặt nạ vàng kim kia đã nói rồi, ngày mai mới giết anh ta, nói một cách khác, cũng được xem như là một sự đảm bảo rồi.
Cho nên anh ta có thể yên tâm làm chuyện to gan.
Lúc này Hứa Trạch Nhất đang ở trong gian nhà chính, trước mắt là cửa lớn, hai bên trái phải có hai cái cửa, mỗi cửa liên thông với một căn phòng khác.
Anh ta nhớ hai căn phòng đó còn có một cánh cửa khác, ở phía ngoài cửa lớn, cũng đối diện giống như bên trong.
Hứa Trạch Nhất mặc niệm trong lòng một câu, "Nam bên trái nữ bên phải", vì vậy xoay người đi đến cánh cửa bên trái, đến rồi lại đứng yên hít một hơi thật sâu, đưa tay dùng sức đẩy ra.
Một tiếng "két" vang lên, cộng thêm một tiếng "rầm" thật nặng.
Tiếng trước là âm thanh cửa bị đẩy ra, tiếng sau là cánh cửa đụng vào đồ gì đó.
Cái cửa này chỉ là được nhẹ nhàng khép lại, Hứa Trạch Nhất dùng nhiều lựa đẩy cánh cửa này ra, trái lại có chút hơi thừa thải, hơn nữa bởi vì dùng sức quá mạnh, anh ta đứng không vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Hứa Trạch Nhất có hơi lúng túng run rẩy khóe miệng, rồi sau đó bắt đầu quan sát trong phòng này.