Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 190

Chương 190 -
Chương 190 -

Đi vào cửa bên tay trái chính là một cái giường, giống với cái giường gỗ được bao phủ bởi một cái mùng màu trắng trong phòng bà cụ gù lưng phân cho anh ta lúc trước khi ăn cơm, hai bên mùng được vén lên, đặt một cái gối, bên trong là chăn được xếp chỉnh tề.

Trước giường có đặt một cái ghế dài, nhìn độ cao, hẳn là để thuận lợi đạp lên rồi đi lên giường.

Trên băng ghế đặt một đôi giày, là loại giày cỏ được bện thủ công, khi con bé Hứa Trạch Nhất thấy được rất nhiều người trong thôn mang nó xuống ruộng làm việc, sau đó cuộc sống của mọi người dần tốt hơn, gần như không còn nhìn thấy nữa.

Kích thước của đôi giày kia hơi lớn, không giống như là của bà cụ lưng gù, quan trọng nhất chính là mũi giày hướng ra ngoài.

Hứa Trạch Nhất vừa nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu không bị khống chế mà não bổ ra một đoạn hình ảnh.

Một người đàn ông không rõ tuổi tác, đạp băng ghế trèo lên giường, sau khi ngồi xuống, cởi giày ra, sau đó đặt chân lên giường, nằm xuống ngủ.

Hình như vì hô ứng với đoạn tưởng tượng này của anh ta, lúc này anh ta liếc mắt nhìn thấy trên giường bên cạnh, hình như có vật gì đó động đậy.

Trong nháy mắt, Hứa Trạch Nhất chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng lên, trên tay và chân đều nổi cả da gà.

Anh ta nhanh chóng nghiêng đầu nhìn thử, chỉ thấy trên giường chỉ có chăn được gấp gọn gàng và gối, cũng không có gì cả.

Vì cẩn thận, anh ta còn mở đèn pin của điện thoại di động, kiểm tra cẩn thận một lần.

Sau khi chắc chắn thật sự không có gì, Hứa Trạch Nhất thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát mở đèn pin, tiếp tục điều tra gian phòng này.

Bên tay trái của anh ta, chính là một cánh cửa, giống với cửa lớn, cũng là loại cửa làm bằng gỗ.

Hứa Trạch Nhất thử đi mở cánh cửa này ra, nhưng cũng không nhúc nhích được.

Tình huống trong dự liệu, anh ta hơi thất vọng, nhưng cũng không nhiều.

Bên cạnh cửa đặt một cái tủ lớn, cửa tủ là loại đi lên đẩy một cái mở ra. Trên cửa có treo một cái ổ khóa, nhưng không có khóa.

Hứa Trạch Nhất nhìn chằm chằm hai giây, rồi sau đó dời tầm mắt đi.

Mặc dù thôn này rõ ràng không bình thường, gian phòng này và chủ nhân của nó cũng không bình thường, nhưng tạm thời anh ta còn chưa làm được chuyện lục lọi tủ cá nhân của người ta, cũng không thể làm giống như đang chơi trò chơi lục tung mọi thứ tìm đầu mối mà không có chút cố kỵ nào.

Bức tường phía sau tủ, có một cái lỗ làm cửa sổ, lấy dáng người của anh ta cũng có thể miễn cưỡng bò ra ngoài, nhưng vấn đề là cửa sổ này cũng có hai song sắt giống với căn phòng trước đó của anh ta.

Mà đây là ở trong phòng, ngoài cửa ra, là nơi duy nhất có thể nhìn thấy được bên ngoài.

Nói cách khác, không thể trông cậy từ chỗ này đi ra ngoài.

Vì vậy Hứa Trạch Nhất cũng không xoắn xuýt nữa, xoay người đi ra cửa, sau khi đi hai bước, lại vòng trở vào, đóng cửa phòng này lại.

Một tiếng két vang lên, cửa chậm rãi khép lại.

Trong lơ đãng anh ta liếc nhìn vào phòng một cái, trong nháy mắt cả người cứng đờ.

Giày cỏ đặt trên băng ghế trước giường không thấy nữa!

Hứa Trạch Nhất chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sau khi cứng đờ hai giây, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cánh cửa phòng này, giống như gặp quỷ xoay người chạy về phòng lúc sáng được phân của mình. Theo bản năng đóng cửa phòng lại.

Anh ta cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng chiếu sáng cả căn phòng này, ít nhất thoạt nhìn rất bình thường, cũng có nhiều vật kỳ lạ.

Vì vậy anh ta dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm, hơi thở hơi hổn hển, bình phục lại trái tim đập loạn vì bị sợ hãi mới vừa rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hứa Trạch Nhất mềm nhũn, từ tường trượt xuống, cuối cùng ngồi xổm dưới đất.

Anh ta dùng hai tay bụm mặt, giấu khuôn mặt vào lòng bàn tay.

Anh ta đã bắt đầu có chút hối hận.

Hối hận đã đi đến gian phòng kia, nếu không cũng sẽ không thấy giày cỏ biến mất.

Hối hận lúc ăn cơm đã nôn ra, lúc ấy cũng không biết là con giun, chẳng qua là mùi vị có chút kỳ quái, hơn nữa biết nhúc nhích mà thôi, coi như là nhắm mắt lại nuốt xuống, hoặc là ngậm trong miệng, sau đó tìm cơ hội nhổ ra...

Không được, chuyện này không thể nhẫn được, ít nhất bây giờ biết rồi không thể nhịn.

Chuyện này anh ta không hối hận, chắc hối hận nhất là không nên mất bình tĩnh đi theo lên chiếc xe màu đen kia, cũng sẽ không bị mang đến cái thôn quỷ dị này, cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra tiếp theo.

Nhưng Hứa Trạch Nhất nghĩ đến đây, lại cảm thấy chuyện mình lên xe cũng không phải là sự bắt đầu chân chính, còn có thể tiếp tục ngược dòng về phía trước.

Anh ta có thể lên xe được, là bởi vì luyện chế người giấy, mà căn nguyên chế tạo người giấy kia thì là vì tò mò chuyện của con gái vị quý bà kia...

Sau đó cứ ngược dòng về trước, Hứa Trạch Nhất phát hiện, thật ra bắt đầu chân chính, chính là lúc anh ta sửa sang lại di vật của ông nội, nhìn thấy quyển sổ bút ký, rồi sau đó lưu ý đến ghi chép có liên quan đến cháu trai nhà họ Phương, cuối cùng là tốt bụng gọi một cuộc điện thoại kia.

Nếu như không lật xem bút ký của ông nội, hoặc là chỉ vội liếc qua không nhớ nội dung của nó, hoặc không gọi cú điện thoại kia... Mấy chuyện này, tùy tiện thiếu một cái, cũng sẽ không để hôm nay phát triển đến bước này.

Nhưng trong lòng Hứa Trạch Nhất rất rõ ràng, không có nếu như.

Anh ta nhất định sẽ xem di vật mà ông nội để lại, còn là xem rất nghiêm túc...

Anh ta chợt nhớ đến, quyển sổ kia là người trong thôn giao cho anh ta.

Người giao quyển sổ ghi chép có nói, trước khi ông nội qua đời có đốt thứ gì đó, trong thùng sắt có một tầng tro thật dày, hình như là đốt rất nhiền, hơn nữa đều là loại đồ có giấy.

Bình Luận (0)
Comment