Quyển sổ ghi chép là rơi bên cạnh tay của ông nội, thùng sắt thì ở ngay bên cạnh đó, nhìn bộ dạng giống như chuẩn bị thiêu hủy, cũng không biết nguyên nhân gì không có ném vào thùng sắt.
Nghĩ đến đến, trong đầu Hứa Trạch Nhất toát ra một chữ --- Số mệnh.
Giống như từ rất sớm của trước kia, anh ta không biết cái gì cả, cũng không làm cái gì cả, nhưng cũng đã được định sẽ đi đến bước đường này.
Vậy sau này thì sao?
Hứa Trạch Nhất suy nghĩ một chứ, nếu như tất cả đều đã sớm được định trước, vậy bây giờ anh ta cần làm gì hay là không cần phải làm gì, thật ra cũng không có gì khác nhau?
Mê mang, vô lực... các loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Bỗng nhiên, Hứa Trạch Nhất ý thức được một chuyện.
Nếu như thật sự có thứ được gọi là số mệnh này, vậy anh ta sợ cái rắm gì!
Dù sao cũng không biết tương lai là cái dạng gì, mỗi lựa chọn đều có thể là định trước thời hạn, cứ ở chỗ này sợ đầu sợ đuôi, suy nghĩ những cái thứ không dó, còn không bằng tiếp tục tìm kiếm một chút, nhìn xem có thể đi ra ngoài được không.
Vì vậy trong nháy mắt Hứa Trạch Nhất đứng lên, anh ta đứng lên là chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài gian phòng chính, kết quả đi chưa được hai bước đã thiếu chút nữa té xuống.
Ngồi xổm lâu quá chân có chút tê...
Thật là xấu hổ.
Chẳng qua không quan trọng, dù sao cũng không có người thấy.
Hứa Trạch Nhất vịn tường đứng một lát, chờ chân hết tê, liền mở cửa đi ra ngoài, xuyên qua gian nhà chính, đi thẳng đến căn phòng bên tay trái.
Lấy kinh nghiệm trước đó mở cửa phòng bên phải, đầu tiên anh ta thử đẩy nhẹ một cái... Không đẩy ra được.
Được, vẫn là dùng lực mạnh một chút.
Hứa Trạch Nhất trợn mắt nghĩ.
---
Bữa cơm kết thúc, những người khác lục tục rời bàn, rất nhanh cũng chỉ còn lại một mình Khương Nhiễm.
Thôn dân thu dọn phụ trách bàn này của cô ấy, nâng khuôn mặt trang điểm quỷ dị, lạnh lùng hỏi cô ấy, "Tại sao cô còn chưa đi?"
Khương Nhiễm cười một tiếng, "Thức ăn các người làm quá ngon, còn ăn ngon hơn cả thức ăn mà tôi ăn ở khách sạn năm sao, biết khách sạn năm sao không, siêu cấp đắt tiền, một bàn phải hơn mười ngàn tệ đó..."
Hình như cô ấy không chú ý đến ánh mắt lạnh như băng của đối phương, nói nhảm một tràng, cuối cùng chỉ vào bụng mình, có chút ngượng ngùng, "Tôi ăn có chút no qua, muốn ngồi một lát..."
Thôn dân nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, rồi sau đó dời tầm mắt, động tác hơi có chút cứng nhắc, tiếp tục thu dọn bàn ăn.
Khương Nhiễm đang muôn thở phào nhẹ nhõm, chợt phát hiện thôn dân đã dừng lại không động đậy, đang nhìn chằm chằm vào cái đĩa đặt trước mặt cô ấy.
Đó là một đĩa bánh bột lọc, gần như không ai đụng đến.
Thân thể Khương Nhiễm cứng đờ không dễ gì phát hiện, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, một lát sau cô bày ra dáng vẻ ghét bỏ, mở miệng chê bai, "Người nam trước đó đúng là không có tố chất gì cả, không thích thì đừng có gắp, coi như ăn không ngon, cũng không cần phản ứng lớn như vậy, làm cho người một bàn này của chúng ta nhìn thấy là không muốn ăn..."
Cô ấy oán giận xong, lại tiếp tục nói: "Nếu không phải các người làm đồ ăn quá ngon, sau đó lại bưng món mới lên, đoán chừng tôi cũng không có khẩu vị mà tiếp tục ăn."
"Bánh bột lọc này, vốn dĩ tôi cảm thấy rất ngon, kết quả anh ta nôn ra..." Vẻ mặt Khương Nhiễm càng ghét bỏ, che miệng, giống như cũng muốn ói vậy, "Một bàn người chúng tôi đều có bóng ma trong lòng, cũng chỉ có tôi ăn một miếng, nói như thế nào đây, mùi vị cũng được, nhưng sự khó chịu trong lòng không thể vượt qua được..."
"Có thể hỏi một chút... Bữa sau ăn cái gì không?" Bỗng nhiên cô ấy chuyển chủ đề, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, "Còn vịt quay không? Món đó ăn rất ngon, còn có tôm hùm cay nữa, tôi cũng rất thích món đó..."
Thôn dân nghe vậy cũng nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, vươn tay cầm đĩa bánh bột lọc đi, lạnh lẽo nói "không biết" với cô ấy, sau đó đi về phía bàn tiếp theo.
Khương Nhiễm chống tay lên bàn nâng cằm, thờ ơ nhìn thôn dân thu dọn bàn ăq=n, cho đến khi bọn họ dọn dẹp xong đi xa, cô ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Giờ phút này sau lưng của cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào phần lưng, may mà cô ấy mặc một cái áo khoác tương đối dày, che lại không nhìn ra được, nếu không cũng không biết có thể lừa gạt qua kiểm tra hay không.
Cũng không thể nói do ăn cơm quá nóng chảy mồ hôi được? Chỗ quỷ quái này, đừng nói nóng, thậm chí có chút lạnh lẽo.
Bầu trời âm trầm, thời gian hiển thị trên điện thoại là buổi tối hơn 9 giờ, nhìn cũng biết là có vấn đề, hơn nữa hoàn toàn không thay đổi.
Khương Nhiễm cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Cũng vì vậy, mới vừa rồi lúc cô nói dối, có hỏi bữa sau ăn gì, cũng vì muốn nói hàm hồ cho qua. Thậm chí Khương Nhiễm còn không biết tại sao mình đến được đây.
Trí nhớ của cô ấy, chỉ trở lại khi chàng trai kia phun đồ ăn ra không lâu.
Khương Nhiễm ngồi bên cạnh chàng trai kia, lúc đối phương ói, nghiêng về một bên, cũng không ảnh hưởng đến cô ấy, cho nên cô ấy mới có tâm tư đỡ đối phương một chút.
Nhưng lúc đụng vào đối phương, hình như đụng phải vật gì đó trong tay áo của anh ta, rồi sau đó trí nhớ của cô ấy lập tức xảy ra vấn đề.
Cô ấy nhớ rất rõ ràng, trước đó mình đang ở trong nhà trọ, trong thời gian đó không biết xảy ra chuyện gì, rất đột nhiên đến nơi quỷ quái này.
Thôn dân dọn hết đồ ăn bị chàng trai kia làm bẩn, rất nhanh lại bưng món mới đến.
Trong quá trình này, Khương Nhiễm tận mắt nhìn thấy thôn dân thêm cơm trang điểm quỷ dị, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn, miệng thì hỏi "Cậu đang làm cái gì," muỗng múc cơm trên tay lại biến thành một con dao, đặt sau ót của chàng trai kia.