Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 192

Chương 192 -
Chương 192 -

Lúc ấy Khương Nhiễm sợ đến mức bối rối.

Cũng may sợ thị sợ, nhưng không có phát ra tiếng hét chói tai, vì vậy thấy được tình huống sau đó.

Mấy lời trước đó của người đàn ông mang mặt nạ màu vàng kim cô ấy nghe không được rõ rắm, nhưng câu cuối cùng "Sáng mai lại giết" kia, ý rất rõ, cũng không giống như đang nói đùa.

Chàng trai tên là Hứa Trạch Nhất bị mang đi, thôn dân cũng bưng món ăn mới lên.

Khương Nhiễm đã ý thức được chỗ này không đúng, nghĩ đến hành động khác thường lúc trước của chàng trai, cô dám khẳng định đồ ăn trên bàn này tuyệt đối có vấn đề.

Nhưng những người khác ngồi cùng một bàn, hình như không phát hiện ra thứ gì cả, mặc dù vẻ mặt có chút ghét bỏ, nhưng vẫn ăn như bình thường.

Cô ấy ngồi lúc lâu cũng không cầm đũa lên, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng âm u, "Sao cô không ăn?"

Thiếu chút nữa Khương Nhiễm đã bị hù chết, nhưng cô ấy phản ứng rất nhanh, mở miệng oán giận, "Dì này, dì đột nhiên lên tiếng như vậy thật đáng sợ, không biết như vậy sẽ dọa người khác sao?"

Sau đó cố gắng làm cho sắc mặt mình bình thường, cầm đũa lên, quyết tâm gắp một miếng rau, đưa vào miệng.

Dù sao cô ấy cũng không dám ăn bánh bột lọc kia, cũng vì món này chàng trai kia mới xảy ra chuyện.

Khương Nhiễm đã làm xong chuẩn bị tâm lý, cũng may mặc dù món đưa vào miệng có mùi vị kỳ lạ, nhưng không đến nổi không thể chấp nhận được.

Nhưng cô ấy không dám nhai nát, chỉ ngậm trong miệng, động quai hàm, giả bộ nhai.

Chờ thôn dân thêm cơm đi rồi, hơn nữa lúc những thôn dân khác không chú ý chỗ này, mượn lúc cúi đầu lùa cơm, phun đồ ăn xuống đất, lại dùng chân dẫm lên.

Cô ấy cứ tái diễn việc như vậy, thấy thôn dân thêm cơm đến, lại kẹp một ít món rau, sau đó lại nhổ ra.

Vốn dĩ Khương Nhiễm cho rằng mình có thể lừa gạt qua kiểm tra, kết quả rất nhanh nghe được giọng nói u ám của thôn dân thêm cơm, "Tại sao cô không ăn cơm trắng?"

Thân thể của cô ấy cứng đờ, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, "Dì, dì không hiểu, người giảm cân không ăn mấy món nhiều tinh bột thế này, bình thường ở nhà cháu đều ăn rau xanh, hôm nay đã là phá luật rồi."

Thôn dân lại không nghe lời cô ấy, thúc giục, "Ăn cơm đi!"

Khương Nhiệm chỉ có thể nhắm mắt ăn một ngụm cơm trắng nhỏ.

Trong nháy mắt, hình như cô ấy đã biết vì sao chàng trai kia lại phản ứng lớn như vậy.

Cô ấy cảm giác cơm trong miệng đang ngọ nguậy, giống như là vật sống gì đó!

Gặp quỷ!

Khương Nhiễm điên cuồng cảnh cáo mình, phải nhịn xuống, không thể ói ra, có ói cũng không phải bây giờ, nếu không kết quả sẽ rất đáng sợ.

Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại dài đằng đẵng như vậy, mỗi giây mỗi phút đều khó vượt qua, cuối cùng khi thôn dân thêm cơm rời đi, cô ấy cũng không biểu hiện quá rõ ràng, mà là cẩn thận phun cơm ra, tiếp tục lấy chân dẫm lên.

Cứ như vậy ăn xong một bữa cơm, bởi vì quá căng thẳng hoảng sợ, thân thể Khương Nhiễm có chút nhũn ra không có sức.

Mà dưới chân của cô ấy, đã đầy cơm trắng và đồ ăn, không dám động đậy một bước, chỉ sợ bị phát hiện.

Rốt cuộc cũng chờ cho xung quanh không có ai, cô ấy dùng chân gạt cơm và thức ăn dưới chân ra xung quanh, nhập vào thức ăn rơi vãi ở dưới đất của những người khác.

Trong bụng, từng trận buồn nôn dâng lên, cô ấy không nhịn được nữa, đứng dậy chạy đến một chỗ góc khuất, điên cuồng nôn mửa.

Không biết qua bao lâu, cảm giác dạ dày đã không còn gì có thể ói được nữa, cô ấy mới ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại một đôi mắt đục ngầu

Trong nháy mắt, Khương Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim của mình như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ --- bị phát hiện rồi?

Đó là một bà cụ lưng gù, đứng đối diện cách đó không xa, tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, giống như những khe rãnh thật sâu trên cao nguyên.

Khương Nhiễm sợ hãi, đồng thời lại cảm thấy có một chút chua xót trong lòng.

Cô ấy đối mặt với cặp mặt kia hồi lầu, cũng có thể chỉ là mấy giây, dù sao đối với cô ấy một giây cũng rất dài.

Bỗng nhiên, bà cụ lưng gù cúi đầu xoay người đi.

Cô ấy không bị phát hiện?

Hay là nói, đã bị phát hiện, nhưng không định vạch trần cô ấy?

Khương Nhiễm có chút không xác định được, vì an toàn, cô ấy quyết định đi theo sau nhìn thử một chút.

Cô ấy đi theo sau bà cụ lưng gù, một đường đi đến rìa ngoài thôn, chỉ thấy phía trước dưới chân núi có một nhà ngói.

Bà cụ lưng gù đi tới trước nhà, đẩy cửa đi vào, sau đó khép cửa lại.

Khương Nhiễm lại chờ một lát, mới tới gần.

Ba cánh cửa của nhà ngói này đều đóng của, cô ấy không dám đẩy ra, quyết định đi xung quanh ngôi nhà quan sát một chút.

Cô ấy lựa chọn hướng ngược lại với bà cụ lưng gù kia.

Bên kia có một cửa sổ hơi lớn, là loại cửa sổ thủy tinh khung gỗ cũ kỹ, từ trong đẩy ra ngoài, vốn dĩ bên ngoài được sơn màu, sau khi trải qua phơi nắng phơi mưa, đã bị bong tróc gần hết.

Thủy tinh cũng có chút bẩn.

Khương Nhiễm `dán mặt vào cửa thủy tinh nhanh chóng liếc nhìn vào bên trong.

Ánh sáng quá mờ, không nhìn thấy được gì cả.

Cô ấy hít sâu một hơi, lại lại gần quan sát.

Lần này vốn dĩ cô ấy định nhìn lâu mấy giây, nhưng đầu mới vừa dán vào mặt thủy tinh, đã nhìn thấy một bóng người từ bên cửa sổ đi qua.

Khương Nhiễm theo bản năng rụt đầu về, trong nháy mắt thân thể căng cứng, không dám động, cũng không dám thở mạnh.

Qua một lúc lâu, bên trong không truyền đến tiếng động, cửa sổ cũng không bị mở ra, hình như người bên trong không phát hiện ra cô ấy.

Phản ứng đầu tiên của Khương Nhiễm là đi nhanh lên, đúng là cô ấy đã làm như vậy.

Nhưng mới vừa đi mấy bước, cô ấy bỗng nhiên ý thức có chuyện không đúng, mới vừa rồi bóng người nhìn thấy trong phòng, hình như mặc một cái áo khoác màu đỏ, vóc dáng rất cao, có chút giống với Hứa Trạch Nhất bị dẫn đi...

Nghĩ đến đây, nhất thời Khương Nhiễm không muốn đi nữa.

Các loại dấu hiệu lúc trước đã biểu thị, Hứa Trạch Nhất biết được một ít thứ, có lẽ còn có thủ đoạn gì đặc biệt.

Cô ấy muốn rời khỏi thôn này, nhưng không nói đến chuyện thôn dân trong thôn quỷ dị, chỉ nói đến bên ngoài là dãy núi liên miên không dứt, chỉ dựa vào một mình cô ấy, gần như là hoàn toàn không thể nào làm được.

Cô ấy cần đồng minh, mà trước mắt Hứa Trạch Nhất là người có điều kiện phù hợp nhất.

Rất nhanh Khương Nhiễm đã quyết định, xoay người về bên cửa sổ, cô ấy quyết định lại nhìn thử tình huống trong phòng một chút, chắn chắn xem bóng người mới vừa rồi nhìn thấy có phải là Hứa Trạch Nhất không.

Không nên hoảng hốt, Khương Nhiễm.

Cô ấy tự nhủ trong lòng, vừa thọ đầu đến gần cửa sổ thủy tinh quan sát bên trong.

Chỉ thấy một người mặc áo khoác đỏ đứng cách cửa sổ không xa, đưa lưng về phía cô ấy.

Khương Nhiễm so sánh bóng lưng này với Hứa Trạch Nhất trong trí nhớ, có thể xác định người này chính là Hứa Trạch Nhất... Ít nhất nhìn bề ngoài chính là như vậy.

Cô ấy do dự hai giây, rồi sau đó co ngón tay lại, nhẹ nhàng gõ vào thủy tinh.

Khương Nhiễm căng thẳng nhìn vào trong phòng, làm xong chuẩn bị một khi phát hiện ra tình huống không đúng xoay người nhấc chân bỏ chạy.

Chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, rõ ràng thân thể của người mặc áo khoác màu đỏ hơi cứng đờ, qua hai giây sau chậm rãi xoay người lại.

Khương Nhiễm càng căng thẳng hơn, cũng nín thở, cho đến sau khi nhìn thấy người kia đúng là Hứa Trạch Nhất, mới hơi thả lỏng.

Cô ấy thấy Hứa Trạch Nhất từ từ đi đến bên cửa sổ.

Từ chỗ tối nhìn chỗ sáng, tầm mắt sẽ rõ ràng hơn một chút, Hứa Trạch Nhất cũng không cần dán sát vào mặt kiếng giống như cô ấy, cũng đã thấy rõ ràng bên ngoài là cô ấy, vẻ mặt rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Trạch Nhất giơ tay lên, tỏ ý cô lùi ra sau một chút, anh ta muốn mở cửa sổ ra.

Khương Nhiễm gật đầu một cái, rồi sau đó nghĩ đến bà cụ lưng gù đã trở về nhà, vì vậy ra dấu cho Hứa Trạch Nhất, để cho anh ta nhẹ nhàng một chút.

Hình như người sau cũng hiểu y, làm động tác ok, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra.

Trong lúc đó hai người đều vô cùng căng thẳng.

May mà không phát ra âm thanh nào.

"Cô là ai?" Ở bên trong, Hứa Trạch Nhất nhỏ giọng hỏi.

Khương Nhiễm cũng nhỏ giọng nói đơn giản tình huống của mình, sau đó vốn dĩ có rất nhiều lời muốn hỏi Hứa Trạch Nhất, kết quả mới gương mắt nhìn sau lưng của anh ta, cả người lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy cách chỗ anh ta không xa, không biết lúc nào có hai bóng người xuất hiện, một ông cụ gầy nhom, còn có một người phụ nữ bụng to.

Trong phòng ánh sáng vẫn mờ tối, trên mặt bọn họ giống như có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt trắng đến mức xanh trắng, tròng mắt đen ngòm, không có tròng trắng.

Chân của bọn họ không chạm đất, mà nổi lơ lửng, bay ở sau lưng Hứa Trạch Nhất, nhìn chằm chằm cô ấy.

Cùng lúc đó, Khương Nhiễm nghe được một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng mình, "Cô đang nhìn gì thế?"

Bình Luận (0)
Comment