Trước khi bà cụ lưng gù mở miệng nói chuyện, Hứa Trạch Nhất đã thấy bà cụ đứng sau lưng Khương Nhiễm.
Từ chỗ anh ta đứng nhìn ra ngoài, tầm mắt rất rộng rãi, có thể thấy rõ tất cả khu vực xung quanh Khương Nhiễm, không tồn tại một chút góc chết nào.
Mà bà cụ lưng gù này, lúc đầu cũng không thấy ở gần đây, hoàn toàn là tự nhiên xuất hiện sau lưng Khương Nhiễm.
Mặc dù đã sớm đoán được đối phương không phải là người, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy, xác định rồi, Hứa Trạch Nhất cũng cảm thấy một cổ lạnh lẽo từ bàn chân vọt lên, thân thể không bị khống chế rùng mình một chút.
Anh ta muốn nhắc nhở Khương Nhiễm, nhưng đã không kịp rồi.
"Cô đang làm gì vậy?"
Anh ta nghe được giọng nói khàn khàn của bà cụ vang lên, sau đó thấy Khương Nhiễm bỗng nhiên cứng đờ cả người, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
... Không đúng!
Không phải như vậy!
Bỗng nhiên Hứa Trạch Nhất nhớ đến một chi tiết trong đó, Khương Nhiễm không phải là sợ hãi vì tiếng của bà cụ lưng gù vang lên sau lưng, sự sợ hãi của cô ấy xuất hiện sớm hơn, từ lúc ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Hoặc là nói, cô ấy nhìn là sau lưng của anh ta.
Hình như có thứ gì đó, làm cho cô ấy thật sự sợ hãi!
Nghĩ đến đây, thân thể của Hứa Trạch Nhất càng cứng đờ!
"Sau lưng cô..."
"Sau lưng anh..."
Hai người mới quen biết nhau, cộng lại cũng chưa nói được mấy câu, giờ phút này lại hết sức ăn ý, gần như là đồng thời mở miệng, giọng điệu cũng giống nhau, bởi vì sợ hãi mà không tự chủ phát run.
"Có quỷ..."
"Có quỷ..."
Vừa nói ra chữ cuối cùng, sự sợ hãi trong mắt hai người càng sâu, nhưng cũng bởi vì sợ hãi kích thích, tạm thời tìm về lý trí và sức lực.
Không cần mở miệng, hai người lại ăn ý nhấc chân bỏ chạy.
Thậm chí Khương Nhiễm cũng không dám quay đầu lại xem tình huống là gì, dựa vào trí nhớ lập tức chạy về phía ngoài thôn.
Cô ấy không xác định được bà cụ lưng gù kia là lúc nào xuất hiện, có phải là đã nghe được cô ấy và Hứa Trạch Nhất nói chuyện, lại nghe được bao nhiêu...
Trước đó cô ấy bị bà cụ này phát hiện đang nôn mửa, hơn nữa bây giờ còn bắt gặp đang ở cùng với Hứa Trạch Nhất, hiềm nghi trên người đã không rửa sạch được nữa.
Cô ấy không trông cậy những con quỷ này nói quy củ nhưội còn chưa xác định, bỏ qua cho cô như loài người.
Có lẽ bọn họ sẽ đối xử cô ấy giống như với Hứa Trạch Nhất, trước tiên nhốt cô ấy lại, sáng mai cùng nhau giết.
Thậm chí có thể trực tiếp giết ngay.
Loại thời điểm này, cô ấy đã không để ý một người chạy vào núi rừng nhìn không thấy điểm cuối có thể chạy thoát hay không, bởi vì chạy ra ngoài mới có cơ hội sống, mặc dù rất nhỏ bé, nhưng nếu ở lại trong thôn, vậy hoàn toàn là chờ chết.
Còn về Hứa Trạch Nhất...
Tự cầu nhiều phúc đi!
Cô ấy cũng là người đang cầu Bồ tát phù hộ, tự thân còn lo không xong.
Trước kia Khương Nhiễm có nghe nói, dưới tình huống cực đoan, con người có thể kích thích được tiềm năng của thân thể.
Mà bây giờ hình như cô ấy thuộc về loại trạng thái đó.
Trước kia cô ấy chưa từng chạy nhanh như vậy, chỉ thấy cảnh vật hai bên thụt lùi thật nhanh, tiếng gió gào thét bên tai, còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Mà bên kia Hứa Trạch Nhất thì xui xẻo hơn nhiều.
Anh ta đứng ở bên cửa sổ, mà cửa của gian phòng này lại nằm ở vị trí bên trái sau lưng anh ta, muốn đi ra ngoài, mặc kệ như thế nào cũng không tránh khỏi phải quay đầu lại.
Hy vọng bọn họ cách mình xa một chút, cách cửa xa một chút.
Trong lòng Hứa Trạch Nhất điên cuồng cầu nguyện, vừa nhắm mắt xoay người đánh liều xông thẳng ra cửa.
Kết quả còn chưa chạy, đã nhìn thấy hai bóng người chắn trước cửa.
Dưới ánh sáng mờ tối, thân thể của bọn họ rất mờ nhạt, chỉ có hai gương mặt kia, tái nhợt đến xanh xao, mà ánh mắt của bọn họ, giống như hai cái hố sâu, tạo thành đối lập rõ ràng với gương mặt.
Hứa Trạch Nhất đã từng là người xem phim kinh dị không nháy mắt một cái, nhưng bây giờ sau khi chân chính nhìn thấy quỷ, trong một giây đó, anh ta hối hận tại sao mình không phải là người nhát gan, trực tiếp ngất đi, cũng tốt hơn là bị sợ hãi như thế này.
Hai phút sau.
Trong căn phòng nhỏ phía sau gian nhà chính.
Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm chen chúc một chỗ với nhau, co rục vào góc tường, sắc mặt đều rất khó coi.
Cửa gỗ làm từ tấm ván cũ nát đã đóng lại, bà cụ lưng gù đốt một ngọn đèn dầu ở gian nhà chính, ánh đèn cũng không sáng lắm, nhưng bà ấy ngồi phía sau đèn, cái đầu tạo ra một cái bóng mờ rất lớn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn là tiếng hít thở và tiếng tim đập.
Cũng không biết qua bao lâu, Khương Nhiễm cảm thấy trái tim đập cuồng loạn vì chạy trốn của mình đã hơi dịu lại một chút.
Vì vậy cô ấy đánh bạo liếc qua khe cửa nhìn đến gian nhà chính, "...Hình như bà ấy không tính làm gì chúng ta?"
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, còn có chút run rẩy, vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên làm động tác cắt cổ.
Khương Nhiễm lo lắng Hứa Trạch Nhất nghe cô ấy nói như vậy sẽ cho rằng cô ấy bị dọa sợ mà có suy nghĩ muốn chết nhanh hơn, vì vậy chuẩn bị nói tiếp phân tích của mình.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Hứa Trạch Nhất ở bên cạnh gật đầu một cái, "Chắc vậy."
"Bây giờ bọn họ không muốn lấy mạng chó của tôi, có thể là bởi vì người đàn ông mang mặt nạ vàng kia kia nói, phải chờ tới sáng mai mới giết tôi."
"Còn về chuyện không lập tức... giết cô, tôi cảm thấy nguyên nhân có thể liên quan đến thời cơ, dù sao bên ngoài có rất nhiều người vẫn sống rất tốt, cũng không thể chỉ nuôi chơi đi! Dù sao tôi chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng là bọn họ cần ở một thời gian và địa điểm đặc biệt, đưa người làm tế phẩm gì đó..."