Nhưng có một ít chuyện, Hứa Trạch Nhất thật sự không nghĩ ra.
"Nhưng theo như cô nói, rõ ràng bà ấy có hai lần phát hiện sự dị thường của cô, nhưng vừa rồi cũng không định tố cáo cô, chuyện này có chút kỳ quái..."
Thôn dân trong cái thôn này, hình như đều nghe lời người đàn ông mang mặt nạ vàng kim, bà cụ lưng gù bên ngoài kia cũng là như vậy, nhưng hành động bậy giờ của bà ấy, lại không liên quan gì đến từ nghe lời cả.
Sau khi anh ta nói xong, qua mấy giây không nghe Khương Nhiễm đáp lại, vì vậy nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Ánh đèn dầu chiếu vào từ khe cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa gương mặt của cô ấy, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại rất sáng.
"Sao vậy?" Hứa Trạch Nhất hỏi.
"Quả nhiên anh biết nội tình!" Khương Nhiễm nhỏ giọng nói.
Hứa Trạch Nhất không ngờ cô ấy đang nghĩ đến chuyện này, cười khổ nói, "Tôi chỉ biết một chút mà thôi, cũng không thể tính là biết được nội tình, tối đa chỉ là tin đồn."
"Nói thử một chút đi?"
"Trước khi nói, hỏi một vấn đề, sinh nhật của cô là ngày 7 tháng 7 âm lịch đúng không?"
Khương Nhiễm có chút kinh ngạc, "Sao anh biết được?"
"Chuyện này cũng được xem là một trong những nguyên nhân tôi đến đây..." Hứa Trạch Nhất bắt đầu kể từ cô con gái mất tích của quý bà tìm đến nhà ông nội, rồi nói chuyện xảy ra trên người của mình cho Khương Nhiễm.
"Tôi cảm thấy ông nội của anh chính là loại thầy bói rất lợi hại mà trong tiểu thuyết hay viết..." Khương Nhiễm nói đến chỗ này, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Hứa Trạch Nhất, "Vậy chắc anh cũng học được không ít bản lĩnh đúng không?"
Trong góc tường rất tối, nhưng nhờ ánh sáng qua khe cửa, cô ấy vẫn nhìn thấy Hứa Trạch Nhất lắc đầu.
"... Nhưng trước đó không người người mặt nạ kia nói anh rất có thiên phú sao?" Khương Nhiễm nghi ngờ.
"Ông ta nói cũng có chút đúng, nhưng trước đó ông ta còn nói lời khác nữa..." Hứa Trạch Nhất có thể hiểu được suy nghĩ của Khương Nhiễm, đáng tiếc anh ta cũng không có cách nào, nếu như sớm biết đụng phải chuyện ngày hôm nay...
Sớm biết anh ta cũng sẽ không tham dự vào!
"Cho nên không có cách nào sao?"
"Ừ."
"Ông nội anh không để lại bùa hộ mệnh gì đó cho anh sao?"
"Có hai món đồ, cũng không biết là có phải để lại cho tôi hay không, nhưng đáng tiếc đều bị lấy đi mất, trước đó chắc cô cũng đã thấy rồi."
Lúc này không cần nói thêm gì nữa.
Qua mấy giây, Khương Nhiễm thở dài một hơi, "Ai...."
"Xin lỗi." Mặc dù chuyện này không có quan hệ gì với mình, nhưng Hứa Trạch Nhất vẫn có chút áy náy, dù sao lại cảm giác mới có được chút hy vọng đã bị dập tắt, thật sự rất khó chịu.
"Không liên quan đến anh, hơn nữa theo như cách nói của anh, coi như tôi không đến tìm anh, trực tiếp chạy ra ngoài thôn, đoán chừng cũng không trốn thoát được nơi quỷ quái này."
Khương Nhiễm cố gắng cười một tiếng, "Lạc quan chút đi, trước mắt xem ra, ít nhất anh có thể sống đến sáng mai, mà tôi thì có lẽ sống lâu hơn anh một chút, cho nên phải là tôi an ủi anh mới đúng, ha ha."
Cô ấy cười một cách nhạt nhẽo, cũng không đợi Hứa Trạch Nhất nói chuyện, rất nhanh đã nói sang chuyện khác.
"Lại nói, tôi thấy trước đó anh ói khoa trương như vậy, rốt cuộc bàn đồ ăn của chúng ta là cái gì vậy? Dù sao khẳng định không phải là thức ăn bình thường, bỏ qua thân phận của những thôn dân kia, chỉ với cái nơi rách nát này, cũng không có điều kiện lấy ra những món ăn sơn hào hải vị như vậy..."
Cô ấy còn chưa nói xong, cảm giác được Hứa Trạch Nhất ở bên cạnh đang run dữ dộn, tiếp theo đó một tiếng nôn mửa vang lên.
"Ọe ----"
Khương Nhiễm: "..."
Hình như chuyện này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cô ấy, bỗng nhiên cô ấy cũng cảm thấy có chút uống ói.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ cũ nát bỗng nhiên được mở ra, ánh sáng của đèn dầu chiếu vào trong phòng.
Bà cụ lưng gù đứng ở ngoài cửa, đứng ngược với ánh sáng nên không thấy rõ vẻ mặt của bà ấy, nhưng thân thể gầy nhom kia, lại làm cho người ta cảm giác được một trận áp lực.
Hứa Trạch Nhất theo bản năng dịch chuyển thân thể, che Khương Nhiễm ra phía sau lưng mình.
"Hai người."
Bà cụ nhìn bọn họ, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo, "Muốn rời khỏi chỗ này không?"
Có một cái chớp mắt, Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm nghi ngờ mình đang nghe nhầm.
Chỉ nghe bà cụ tiếp tục nói, "Giúp tôi làm một chuyện, sau khi làm xong, tôi sẽ nghĩ cách đưa các người ra ngoài."
"Cái gì gọi là ‘Nghĩ cách đưa chúng tôi ra ngoài’?"
"Ý của bà là cũng không thể đảm bảo được nhất định có thể đưa chúng tôi ra ngoài đúng không?"
Hai người vô cùng ăn ý, đều chú ý đến chỗ này.
"Hai người không có lựa chọn." Giọng nói của bà cụ vẫn rất bình tĩnh, "Bây giờ đã là xế chiều, chờ qua tối nay, ngày mai hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó không chỉ là hai người, mà tất cả những người kia cũng sẽ chết.”
Nhất thời trái tim của Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm như rơi xuống đáy cốc.
Đúng vậy, bọn họ không có quyền lực chọn.
Hơn nữa lời của bà cụ này...
Nghĩ lại tình cảnh lúc trước ăn cơm, trong thôn ít nhất có mấy chục người, mặc dù bây giờ bọn họ còn đang khó bảo vệ tính mạng của mình, không làm được gì cả, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nhiều người sẽ chết như vậy, cũng không khống chế được mà cảm thấy khó chịu.
"Bà muốn chúng tôi làm gì?" Hứa Trạch Nhất hỏi.
"Tìm được cháu trai của tôi, mang thằng bé về." Bà cụ nói.
Nhìn thấy Hứa Trạch Nhất đang muốn đánh cược một lần, Khương Nhiễm cũng nhanh chóng quyết định, cô ấy nhìn bà cụ, nói: "Làm phiền cố gắng nói tỉ mỉ tình huống của cháu trai bà cho chúng tôi, tên gọi là gì, bộ dạng như thế nào, ở chỗ nào..."
"Tự mình đi xem." Bà cụ cắt đứt lời của cô ấy, nói ra một câu không giải thích được, rồi sau đó chỉ nghe một tiếng phanh, cánh cửa cũ nát khép lại, trong phòng lại rơi vào bóng tối.