Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 195

Chương 195 -
Chương 195 -

"Có ý gì?" Khương Nhiễm có chút không hiểu.

Hứa Trạch Nhất bỗng nhiên mở miệng nói, "Hình như bên ngoài đang mưa."

Khương Nhiễm tập trung tinh thần lắng nghe, đúng là trời đang mưa, hơn nữa có vẻ mưa rất lớn, nước mưa rào rào xối trên mái ngói trên đỉnh đầu, có thể tưởng tượng nước mưa này theo miếng ngói chảy xuống từ chỗ cao, xuống mặt đất.

"Mưa lúc nào vậy?" Mới vừa rồi cô ấy không có cảm giác gì cả.

Bỗng nhiên Hứa Trạch Nhất có một suy đoán nào đó, "Cô chờ tôi một chút."

Anh ta vừa nói chuyện vừa đứng lên mở đèn pin của điện thoại di động, trong phòng được chiếu sáng, trong nháy mắt thấy rõ ràng trang trí bên trong nhà, Hứa Trạch Nhất đã cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Nhưng anh ta vẫn đi đến cửa sổ đối diện giường, chỉ thấy mảnh nhựa bao xung quanh cửa sổ lúc trước có hai cái lỗ bị rách vì thời gian, cũng đã biến mất rồi.

"Có lẽ bây giờ chúng ta đang ở trong ảo cảnh." Hứa Trạch Nhất nói.

Khương Nhiễm không nói lời nào, nhìn anh ta, dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ.

"Quyển sổ ghi chép mà ông nội tôi để lại có nói..." Hứa Trạch Nhất đơn giản nói chuyện ảo cảnh quỷ vực cho Khương Nhiễm biết, "Chỗ này, còn đáng sợ hơn tưởng tượng của tôi nữa."

"Tiếp theo phải làm thế nào?" Khương Nhiễm hỏi.

"Đi ra ngoài trước đã." Hứa Trạch Nhất suy đoán có thể là bà cụ đã đưa anh ta và Khương Nhiễm vào trong ảo cảnh.

Ở trong ảo cảnh, bà cụ và người nhà của bà ấy vẫn còn sống, cũng không nhận ra bọn họ, nếu đột nhiên nhìn thấy trong nhà có hai người lạ, coi như không xem bọn họ là trộm, cũng sẽ không tránh được hiềm nghi.

Hứa Trạch Nhất không biết chuyện này có tạo thành ảnh hưởng gì đến bọn họ hay không, cho nên cố gắng tránh được thì tránh.

Hai người rón rén mở cửa phòng định đi đến gian nhà chính, cánh cửa khép hờ, trước tiên anh ta tiến tới khe cửa quan sát một chút, bên ngoài mưa rất to, nước mưa đan xen tạo thành một tấm lưới lớn, treo trên bầu trời, tầm mắt mơ hồ, nhưng có thể nhìn thấy được tình huống trong gian nhà chính.

"Không có người." Hứa Trạch Nhất nhỏ giọng nói một câu, rồi sau đó nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi trước một bước ra ngoài.

Khương Nhiễm đi theo phía sau.

Hai người đứng dưới mái hiên ngoài nhà, bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện truyền từ mặt bên.

"Sao đột nhiên trời lại mưa thế..."

"Chuyện của ông trời, ai biết được..."

Ngôi nhà ngói này, do hai bộ phận tạo thành, gian nhà chính và ba căn phòng liên thông với nhau được, là bộ phận chính của căn nhà, lúc trước Hứa Trạch Nhất phát hiện, bên cạnh gian phòng có giày cỏ, còn có một phòng ngói dài nữa.

Gần với nhà chính là phòng bếp, qua tiếp nữa là nhà vệ sinh.

Tiếng nói chuyện từ phòng bếp truyền ra, là một giọng già nua khan khàn, nghe vào là một nam một nữ đang nói chuyện, chắc là bà cụ và chồng của bà ấy.

Chắc là phòng bếp có một cái cửa sau, hai người già từ bên kia đi vào, vừa nói chuyện, vừa đi đến gian nhà chính bên này.

"Chúng ta là vào trong núi chơi, vô tình lạc đường, bỗng nhiên trời lại mưa, cho nên tới đây tránh mưa." Hứa Trạch Nhất nhỏ giọng nói nhanh một lời.

Khương Nhiễm gật đầu, "Chờ một chút anh đứng phía sau, tôi tới nói, con gái dễ nói chuyện hơn một chút."

Hai người thương lượng xong, hai người già cũng đã đi đến, thấy dưới mái hiên có hai người xa lạ, đều sững sốt một chút.

"Hai người..."Mở miệng là bà cụ.

"Chào ông chào bà." Khương Nhiễm không chờ bà ấy nói xong, nở một nụ cười ngại ngùng, thân thiết chào hỏi một tiếng, sau đó giải thích, "Bạn trai của cháu nói dẫn cháu vào núi chơi, kết quả lại bị lạc đường, vòng nửa ngày mới phát hiện chỗ này có người ở, vốn dĩ muốn hỏi đường một chút, đột nhiên trời lại mưa, ở chỗ này tránh mưa một chút ạ."

"Ngại qua, quấy rầy hai ông bà, đợi mưa tạnh bọn cháu sẽ đi."

Hứa Trạch Nhất đang hoàng đứng ở phía sau, nghe Khương Nhiễm bịa chuyện.

Cô ấy nói bọn họ là bạn trai bạn gái, anh ta cũng không bất ngờ, chẳng qua chỉ là kinh ngạc bản lĩnh lúc cô ấy nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, quan trọng nhất chính là giọng điệu của cô rất tự nhiên, giống như là thật vậy.

Cũng không biết cô ấy làm công việc gì, kỹ thuật diễn này mà không đi làm diễn viên thật sự quá lãng phí...

Những suy nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh sự chú ý của Hứa Trạch Nhất đều đặt lên người hai người cụ già kia, xem vẻ mặt của bọn họ, hình như đều không nghi ngờ lời của Khương Nhiễm nói.

Bà cụ lắc đầu một cái, "Không sao không sao, hai người vào nhà ngồi một lát đi, đứng chỗ này sẽ bị dính mưa đó."

Khương Nhiễm gật đầu một cái, nở nụ cười biết ơn, "Cảm ơn bà ạ!"

Ông cụ đi tới đẩy cửa gian nhà chính ra, Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm đang định đi vào, bỗng nhiên trong màn mưa xa xa truyền đến một tiếng kêu lo lắng, "Ông Tứ ơi, xảy ra chuyện rồi ---!"

Đi đôi với giọng nói, một cậu bé giơ tay che đầu, đội mưa vọt vào.

"Nhanh vào nhanh vào!"

"Đứa nhỏ này, mưa lớn như vậy sao không mang đồ che mưa, lỡ như bị cảm thì sao?"

Ngoài miệng bà cụ trách cứ, nhưng giọng điệu và ánh mắt đều là tràn đầy quan tâm, vừa nói vừa vào phòng tìm khăn lông.

Bé trai chạy tới dưới mái hiên, ngẩng đầu thấy hai người xa lạ, hơi sững sốt một chút, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, kéo bà cụ nói, "Bà Tứ ơi, chú Quý Cường xảy ra chuyện rồi!"

Bà cụ hơi không quan tâm, bà ấy biết sáng sớm con trai đi xuống ruộng làm việc, có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?

"Nó làm sao?"

"Chú ấy đánh nhau với chú Bảo Thụ!" Bé trai vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Hứa Trạch Nhất ở bên cạnh nghe được đại khái, con trai Quý Cường của bà cụ đánh nhau với một người cùng thôn tên là Bảo Thụ, nguyên nhân là sửa bờ ruộng.

Ruộng của bà cụ ở chỗ cao, nhà của Bảo Thụ ở phía dưới, mỗi lần sửa bờ ruộng, nhà Bảo Thụ đều cố gắng đào khoét một chút, mấy năm nay, cố gắng đào ra một góc trong bờ ruộng bà cụ, biến thành nhà của mình.

Bình Luận (0)
Comment