Dân quê mà, ruộng chính là mạng sống, cho dù người có tính khí tốt, cũng không thể để cho người ta tùy ý khi dễ như vậy.
Hôm nay lúc Quý Cường đi sửa lại bờ ruộng, phát hiện Bảo Thụ lại đang đào, hơn nữa còn đào sụp chỗ mà mình với sửa xong, vì vậy tức giận đi đến lý luận với anh ta.
Quý Cường không giỏi ăn nói, hiền lành thật thà, chống lại Bảo Thụ da mặt dày còn hơn tường thành này, nói không được hai câu đã bị chọc tức cho không nói gì được nữa, giận đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Bảo Thụ còn không ngừng khiêu khích anh ta.
Cuối cùng Quý Cường bị tức đến điên, dạy dỗ Bảo Thụ một trận.
Mà cho dù dưới sự tức giận, cũng vẫn khống chế sức lực của mình.
Chẳng qua không nghĩ đến chính là Bảo Thụ quá yếu, một chút đã không đứng vững, ngã xuống bên bờ ruộng, đậu đụng vào hòn đá bên cạnh, miệng vết thương rất lớn, sờ đến đều là một tay máu.
Vợ của Bảo Thụ ngay ở bên cạnh, thấy vậy sợ hết hồn hét lên, "Giết người! Lý Quý Cường giết người rồi!"
Nhân khẩu nhà Bảo Thụ rất thịnh vượng, phía trên còn có ba người anh trai, lúc ấy cũng đang làm việc ở gần đó, nghe vậy cầm nông cụ chạy đến.
Nhà dột từ nóc, đám xấu xa ở chung một ổ.
Một đại gia đình này, trong ngày thường ỷ vào nhà mình đông người, khi dễ không ít bà con hàng xóm, cha lại là trưởng thôn, mọi người càng giận không dám nói.
Bọn họ phách lối đã quen, hôm nay thấy Bảo Thụ bị khi dễ, sao có thể nhịn được, lửa giận dâng trào, cầm nông cụ đánh về phía Qúy Cường.
Đặc biệt là Bảo Thụ, hoàn toàn mất đi lý trí, thuận tay cầm cái liềm bên cạnh, chém thật mạnh vào đầu Quý Cường.
"Chú Quý Cường, chú ấy chảy rất nhiều máu, lúc ấy thím đi đưa cơm cho chú, sau khi thấy thì lập tức đi lên cản, bị đẩy ngã, cũng chảy rất nhiều máu..."
Đứa bé trai báo tin có tên ở nhà là Cẩu Oa Tử, cũng chỉ có bảy tám tuổi, nhà của cậu bé ngay bên cạnh ruộng của hai nhà kia, vừa vặn nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên dưới, sợ đến choáng váng, sau đó tỉnh táo lại, mạo hiểm trời mưa to, lảo đảo chạy đi báo tin.
Da của Cẩu Oa Tử tương đối đen, hơn nữa đang là lúc trời mưa âm u, lúc đầu mọi người không chú ý đến, thật ra sắc mặt của cậu bé có chút trắng bệch.
Bà cụ nghe được lời của Cẩu Oa Tử, hoàn toàn hoảng sợ, lòng như lửa đốt muốn đi xem con trai, kết quả mới đi được một bước, thân thể đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Bà ơi!" Khương Nhiễm ở gần, phản ứng nhanh chóng đỡ bà ấy một cái.
"Ông nó, ông nhanh đi xem thử đi, đi xem Quý Cường, xem thử thằng bé và Anh Tử..." Bà cụ lẩm bẩm, giãy giụa muốn đứng lên.
"Bà đừng gấp, không nên hoảng hốt, tôi đi liền..." Ông cụ muốn bình tĩnh một chút, nhưng cũng không tốt hơn bà cụ bao nhiêu, ngoài miệng an ủi bạn già của mình, nhưng giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Ông ơi, cháu đi với ông xem một chút." Hứa Trạch Nhất mở miệng nói.
Ông cụ từ chối theo bản năng, "Cậu là người ngoài, bọn họ nhiều người, không thể đi..."
Hứa Trạch Nhất vừa nghe như vậy lập tức ngây ngẩn.
Nếu như anh ta không biết cái gì cả, đại khái sẽ không cảm thấy lời này có ý gì.
Nhưng anh ta là người tương lai, biết trong căn nhà ngói này, đã không còn một người sống nào nữa.
Bà cụ là quỷ, ông lão và con dâu cũng là quỷ.
Quỷ hồn của ông cụ rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vết thương như miệng chén, hình như là đầu đều bị đập nát.
Quỷ hồn của người con dâu ưỡn bụng lớn, phía trên có một vết rạch vô cùng dữ tợn to lớn, máu tươi dầm dề, giống như là bị xé rách ra lúc còn sống.
Hứa Trạch Nhất không nhìn thấy con trai của hai cụ già này, quỷ hồn của người đàn ông tên là Lý Quý Cường, có lẽ đã không còn ở đây.
Thời gian anh ta suy nghĩ, ông cụ đã cầm cái liềm từ bên cạnh, đội mưa đi ra ngoài.
Hứa Trạch Nhất nhìn bóng lưng ông cụ một chút, trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim hơi nghẹn lại.
"Cô ở nhà trông bà đi, tôi đi xem thử một chút." Anh ta dặn dò Khương Nhiễm, sau đó vọt vào trong mưa.
Nơi Lý Quý Cường xảy ra chuyện, cách nhà bảy tám phút đi đường, bởi vì trời mưa quá lớn, ảnh hưởng đến chuyện đi lại, đám người Hứa Trạch Nhất đi khoảng mười mấy phút mới chạy đến.
Chỉ thấy ở chỗ cửa nhà Cẩu Oa Tử, có một chiếc xe máy mới tinh dừng lại.
Lấy ánh mắt người đời sau, Hứa Trạch Nhất nhìn thì chiếc xe này rất bình thường, nhưng đặt vào thời gian trong ảo cảnh, thuộc về món đồ vô cùng đắt đỏ, không nên tùy tiện đặt ở ven đường, còn bị mưa làm ướt.
Trong lòng anh ta có chút nghi ngờ.
Con đường đi xuống ruộng, ở bên cạnh nhà Cẩu Oa Tử, Hứa Trạch Nhất đang chuẩn bị đi vòng qua, chợt nghe được một giọng nói truyền từ trong cửa khép hờ.
"Ông chủ, đã làm theo như ngài nói, đều moi ra rồi, ngài xem, tiền..." Một giọng nói lớn tuổi, tràn đầy dối trá nịnh nọt, tham lam, ác độc...
Cho tới bây giờ, Hứa Trạch Nhất không biết, mình lại có thể từ trong một câu nói, nghe ra nhiều từ ngữ mặt trái như vậy.
Thân thể của ông cụ cứng đờ.
Cẩu Oa Tử còn nhỏ, cũng không biết gì, nghe được tiếng nói chuyện truyền từ nhà mình, há miệng muốn nói chuyện.
Hứa Trạch Nhất nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng của cậu bé, "Ngoan nào, em đừng nói chuyện, đợi một lát anh cho em kẹo."
Cẩu Oa Tử có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Hứa Trạch Nhất từ từ thả lỏng tay ra, thấy Cẩu Oa Tử nghe lời, anh ta thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh ông cụ, nhỏ giọng nói, "Cháu đi xem thử một chút."
Bên ngoài trời mưa rất lớn, che lấp tiếng nói chuyện, người trong phòng có lẽ cũng không ngờ lúc này sẽ có người đến, hoặc là hoàn toàn không để ý, vẫn trò chuyện với nhau.
"Yên tâm, không thiếu phần của ông."