Hứa Trạch Nhất xuyên qua khe cửa, nhìn thấy tình huống bên trong nhà.
Người nói chuyện, đưa lưng về phía cửa, mặc quần áo màu đen.
Đối diện với người này, có mấy người đàn ông trẻ tuổi thân thể cường trạng, một người trong số đó cầm khăn lông, trong khăn lông có dính một mảnh máu, đoán chừng đây là Bảo Thụ bị Lý Quý Cường vô tình đẩy ngã mà Cẩu Oa Tử nói.
Ba người đàn ông còn lại chắc là anh trai của anh ta, người phụ nữ kia là vợ, còn có một người đàn ông trung niên năm sáu mươi tuổi, đoán chừng là ba của anh ta, trưởng thôn của thôn này.
Hứa Trạch Nhất hơi hạ tầm mắt xuống một chút, nhất thời, trợn tròn mắt.
Trên đất có hai người nằm, hoặc có thể nói là hai cổ thi thể.
Máu chảy đầy đất.
"Thật... Thật sự muốn chặt sao?" Hình như trưởng thôn có chút do dự.
Tên mặc quần áo đen rất bình tĩnh nói, "Tôi là vì tốt cho ông, dù sao để nguyên vẹn hai cổ thi thể này cũng không dễ giấu, lỡ như hai ông bà già kia tìm đến, báo cảnh sát, đến lúc đó khó mà chối được."
Trưởng thôn nghe đến chỗ này, trong mắt lóe lên một tia tàn bạo, "Bọn họ dám!"
"Tôi biết ông đang suy nghĩ gì, nhưng khuyên ông tốt nhất đừng làm, hai người này là bất ngờ mà chết, nếu như ông ra tay, đó chính là cố ý giết người, tạo quá nhiều sát nghiệt, sẽ gặp báo ứng."
Nghe thì cảm thấy tên quần áo đen đang khuyên bảo, nhưng giọng điệu của gã lại không phải như vậy.
Vẻ mặt trưởng thôn không quan tâm lắm, nhưng vẫn đồng ý, "Vậy được, theo như ngài nói, chặt rồi vứt đi."
Hứa Trạch Nhất không có cách nào hiểu được, tại sao một người có thể nói chuyện chặt người giống như giết gà giết vịt như vậy?
"Làm xong, bên ngoài có xe gáy máy..." Tên quần áo đen tiếp tục nói.
Trưởng thôn theo lời gã nhìn ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên Hứa Trạch Nhất ý thức được chuyện không đúng, nhưng đã muộn, đã đối diện với ánh mắt của một nhà trưởng thôn.
Lúc đó, anh ta chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với ác quỷ.
"Ai?!"
"Bên ngoài có người!"
Tên áo đen nghe được lời của một nhà trưởng thôn, nhanh chóng xoay người lại.
Hứa Trạch Nhất không có nhấc chân bỏ chạy, anh ta muốn nhìn thử mặt của tên này.
Nhưng trong nháy mắt tên này xoay người lại, tầm mắt của anh ta biến thành một mảnh đen nhánh, tiếp đó ánh sáng mờ hô từ khe cửa xuyên vào.
Anh ta cảm giác được bên cạnh mình có người.
"... Chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng nói của Khương Nhiễm vang lên, có chút mờ mịt.
"Có lẽ chúng ta trở về từ trong ảo cảnh." Hứa Trạch Nhất nói, đây là suy đoán của anh ta, chẳng qua gần như có thể khẳng định.
"Chỗ bên anh xảy ra chuyện gì?" Khương Nhiễm hỏi.
Cô ấy mới vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng "phanh" vang lên, cửa gỗ mở ra, bà cụ lưng gù đứng ở cửa, ánh sáng đèn dầu làm cho bóng của bà cụ vừa cao vừa lớn.
"Đã xem chưa?" Bà cụ khàn khàn hỏi.
Cảm xúc của Hứa Trạch Nhất rất nặng nề, đáp một tiếng, "Vâng."
"Cháu trai của tôi, ở trong tay bọn họ, hai người mang thằng bé về, tôi sẽ nghĩ cách đưa các người ra ngoài." Bà cụ nói.
Hứa Trạch Nhất nghe vậy thì cười khổ một tiếng, "Bà ơi, cháu thấy người kia."
Bà cụ lưng gù nghe vậy, thân thở hơi cứng đờ không dễ nhận ra.
"Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia, cháu nhớ kỹ, chính là người đàn ông mang mặt nạ vàng kia, không thể sai được." Hứa Trạch Nhất vừa nói chuyện vừa nhìn bà cụ lưng gù, "Cháu không biết chuyện cụ thể xảy ra bên trong ảo cảnh là gì, nhưng so sánh sự thay đổi vẻ ngoài và âm thanh của người kia, có thể đại khái suy đoán ra, thời gian ít nhất đã qua hai mươi năm."
"Ông ta dùng hai mươi năm để bố trí mọi chuyện, bà cũng ở đây đợi nhiều năm như thế, biết nhiều chuyện còn hơn bọn cháu, nhưng vẫn không có cách nào, sao có thể trông cậy vào hai người bình thường bọn cháu làm chuyện này chứ?"
Khương Nhiễm cũng phụ họa, "Bà ơi, chuyện xảy ra ở quá khứ, chúng cháu đều thấy, đối với gia đình bà mà nói, đúng là quá tàn khốc, cháu và anh ấy cũng nguyện ý giúp đỡ bà, dù sao đây cũng là tự bọn cháu giúp mình..."
"Nhưng bà cứ giấu chuyện như vậy, không nói gì cả, chỉ sẽ để cho chuyện vốn khó khăn, trở nên thêm khó khăn mà thôi."
"Không bằng bà nói hết mọi chuyện cho bọn cháu, nhiều người thảo luận, nhìn xem có thể nghĩ ra cách hay không..." Khương Nhiễm nhìn bà cụ, trong mắt tràn đầy sự chân thành, "Bà nói có đúng không?"
Hình như bà cụ bị lời của bọn họ làm cho động lòng, đứng yên tại chỗ, yên lặng một lát chậm rãi mở miệng, "Tôi..."
Gần như cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên sau lưng bà cụ, "Nơi này thật là nhiều người nha, các người đang làm gì vậy?"
Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm thì còn ổn, coi như là người bình thường xui xẻo nằm dưới chót chuỗi thức ăn trong thôn này, bọn họ làm gì cũng cẩn thận, trước đó không lâu còn trải qua đủ chuyện đáng sợ có thể biến thành bóng ma trong lòng, như bây giờ phía trước đột nhiên có một âm thanh truyền đến, bọn họ chỉ giật mình một chút thôi.
Mà bà cụ lưng gù thì không giống, bà ấy là quỷ, đây là nhà của bà ấy, lĩnh vực của bà ấy, mặc kệ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể biết rõ.
Như vậy dưới điều kiện tiên quyết như thế, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói, trong nháy mắt bà ấy cảm nhận được một loại kinh sợ lúc trước của Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm.
Hồn thể của bà cụ cứng đờ trong chớp mắt, sau đó bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một người cô gái trẻ tuổi mặc đầm trắng tinh xảo, trên đầu cài hoa, dựa vào cửa, nở một nụ cười xinh đẹp nhìn bọn họ.
Người đến là Lạc Văn Thư, còn có người giấy mà cô làm ra.
Lạc Văn Thư tốn nhiều thời gian và công sức, mới tìm được thôn này.
Dựa theo kế hoạch, vốn dĩ cô có thể thuận lợi ngồi xe tang đi thẳng đến mục tiêu, không nghĩ đến nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.