Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 258

Chương 258 -
Chương 258 -

"Hơn nữa ở trong hình này có rất nhiều quỷ hồn tụ lại như thế, lại tụ tập ở một nơi nhỏ như vậy, cho dù đều là quỷ bình thường, không có hung quỷ, ác quỷ, nhưng oán khí ngưng tụ lại cũng sẽ biến chất, tuyệt đối không phải người tu hành bình thường có thể chịu nổi.”

"Hôm nay thế đạo thái bình, nếu như không xảy ra tai nạn lớn gì, làm cho nhiều người đồng thời tử vọng, một chỗ bỗng nhiên tụ tập nhiều quỷ hồn như vậy, sợ là sẽ kinh động đến Vô Thường đại nhân coi quản một mảnh đất đai."

"Còn về người vẽ lên bức hình, bởi vì tấm hình này đã tương đối đặc biệt, nếu là người tu hành nhập môn, cũng có thể nhìn thấy được quỷ hồn bên trong, nhưng muốn đạt đến trình độ tìm ra được tất cả quỷ hồn bên trong tấm hình, cần phải có tu vi không bình thường mới có thể làm được."

Trong lúc Hồ tiên sinh nói chuyện, hơi xem nội dung nhật ký này một chút, "Đứa bé này đã có thể sử dụng hỏa phù, nếu như tuổi không lớn lắm, thời gian tu hành cũng không được bao lâu, đây thật sự chính là một hạt giống rất tốt."

Ông cụ mới vừa nói xong, cô bé ngồi trong lòng vẫn luôn yên lặng, bỗng nhiên mở miệng, "Năm nay em trai năm tuổi nha!"

Nhất thời Hồ tiên sinh không phản ứng kịp, nhìn cháu gái nhỏ, "Em trai nào?"

Cô bé chỉ vào hình đại diện tài khoản, "Em trai Tinh Tinh ạ, em ấy vẫn còn đang đi nhà trẻ!"

Có một cái chớp mắt, Hồ tiên sinh nghi ngờ mình nghe nhầm, ông ấy nhìn giao diện douyin, rơi vào trầm tư.

Cô bé không chú ý đến chỗ này, nói tiếp, "Cháu đã xem qua nhật ký của em trai tinh Tinh, em ấy mới bắt đầu tu hành không được bao lâu..."

Hồ tiên sinh: "...?"

Ông ấy hít một hơi, chậm rãi nhấn vào hình đại diện, nhìn thấy nhật ký của tài khoản này, nhanh chóng lướt xem từ đầu đến cuối, cuối cùng cho ra một kết luận ---

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

"Năm tuổi bắt đầu tu hành, mấy ngày đã nhập môn, đang viết tiểu thuyết trên mạng sao!"

Nói đến phần sau, Hồ tiên sinh thậm chí có chút tức giận.

Chu Hoài vội vàng khuyên, "Ngài không cần phải nổi nóng như vậy, bây giờ hoàn cảnh trên mạng chính là như thế.”

Hồ tiên sinh vỗ tay vịn ghế tràng kỹ, "A Hoài, sắp xếp người đưa tôi đi Xuân Sơn, tôi nhất định phải gặp "thiên tài" trăm năm mới gặp này của Huyền môn!"

Ngoại ô phía Nam Xuân Sơn

Lạc Tinh Dữ mặc tạp dề nhỏ, bận rộn qua lại một hồi lâu, lại đặt thịt, hải sản, rau củ nướng, đủ các loại vào trong đĩa dùng một lần, sau đó còn rót đồ uống vào ly dùng một lần cho đám quỷ hồn.

"Không nên ồn ào, từng người thôi, yêu cầu của mọi người quá nhiều, cháu không nhớ được!"

"Không được đạp lên nguyên liệu nấu ăn, mặc dù chị không có thực thể, nhưng như vậy rất không lễ phép!"

"Không thể, mọi người nhiều người như vậy, nếu mỗi người một phần, cháu nướng không kịp! Chú ấy là đặc biệt, bởi vì cháu dùng hỏa phù làm chú ấy bị thương! Nếu như mọi người có thể nguyện ý để cho cháu thử hỏa phù một chút, cháu cũng có thể nướng thịt nướng riêng cho mọi người!"

...

"Xem ra cậu bé cũng không sợ chút nào." Mép sân ngoài trời, trong bóng tối tạo bởi cây cối, Tạ Phỉ quay đầu nhìn phía sau, Lạc Tinh Dữ bị một đám quỷ hồn bao vây, bận rộn không dừng được, cái miệng cũng không nhàn rỗi.

Cảnh tượng náo nhiệt này, rất có không khí ngày lễ.

"Lúc mới bắt đầu vẫn có chút sợ hãi, bây giờ gặp nhiều rồi, cũng thành thói quen." Lạc Văn Thư nói, "Thằng bé cảm thấy rất hứng thú với chuyện tu hành, cũng biết bọn họ không ác ý."

Tạ Phỉ là bị kinh động bởi oán khí ngưng tụ ở chỗ này, cho nên vội vàng chạy đến.

Vốn dĩ anh đang xử lý chuyện của U minh.

Nói đúng hơn chính là chuyện mà Lạc Văn Thư tìm cho anh.

Từ lúc lấy được bộ xương của mỹ nhân cốt mang về từ thành phố Ngọc Hồ ở bên cạnh, sau đó là một đám người và quỷ hồn ở thôn Câu Hòe, sau lưng liên quan rất nhiều dị loại, đối với chuyện này U minh vô cùng coi trọng, đồng loại tiến hành kiểm soát những địa phương khác, không chỉ ở Xuân Sơn xảy ra chuyện này.

Tạ Phỉ bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm những chuyện khác.

Chẳng qua anh chỉ có một mình, ngày lễ Trung thu mọi người đoàn viên trên nhân gian, không có quan hệ gì với anh cả.

Không nghĩ đến trong thời gian này, đột nhiên anh nhận ra sự dị thường xuất hiện ở khu vực ngoại ô Phía Nam, oán khí ngưng kết, xông thẳng lên chân trời, đám tiểu quỷ sợ muốn chết, nhìn cũng không dám đến nhìn.

Tạ Phỉ cho rằng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng mở quỷ môn đi đến.

Kết quả mới vừa đi ra, chỉ thấy Lạc Văn Thư đứng ở bên cạnh, cười chào hỏi với anh, "Tạ đại nhân, đã lâu không gặp."

Tạ Phỉ: "..."

Sau khi chào hỏi, đơn giản hỏi thăm, Tạ Phỉ biết được mục đích của Lạc Văn Thư, trong lúc nhất thời, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Lúc đầu bởi vì quá thiếu người, thiếu đến mức tự thân vận động, anh mới làm ra cái quyết định không bình thường kia, nhận một đứa bé năm tuổi làm Hành Tẩu Nhân Gian.

Sau chuyện đó anh đã từng nghi ngờ quyết định của mình, lúc đó còn nghĩ là trúng tà.

Nhưng bây giờ xem ra, quyết định này đúng là quá chính xác, nói không khoa trương, thậm chí có thể được xếp vào mục quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của Tạ Phỉ.

Nếu như Lạc Văn Thư cứ tiếp tục dọn dẹp như vậy, không cần qua bao lâu, toàn bộ du hồn dã quỷ tích tụ bốn mươi năm của Xuân Sơn, cũng có thể được cô đưa đến U minh.

Tiểu quỷ chăm chỉ nhất của U minh Địa phủ, đoán chừng cũng không đuổi kịp được cô.

"Cậu bé là người có thiên phú và ngộ tính tốt nhất mà trăm năm qua ta thấy được, đáng tiếc hôm nay linh khí trên nhân gian khô kiệt..."

Dù cho thiên phú trác tuyệt, cũng rất khó tái hiện lại được sự huy hoàng của đời trước.

Bình Luận (0)
Comment