Tạ Phỉ nói được một nửa thì dừng lại, có một số việc mặc dù mọi người đều biết, nhưng nói ra, cũng không quá lịch sự.
Lạc Văn Thư biết ý mà anh muốn nói, chẳng qua cũng không ngại, "Chuyện tương lai không ai biết trước được, cứ xem thử đi."
Dựa theo đoạn trí nhớ đặc biệt mà cô tiếp xúc lúc mới đến, cùng với đoạn trí nhớ trong đầu của Phó Tiên ở thôn Cây Hòe, sự phát triển của thế giới này, có thể sẽ không giống nhau.
Tạ Phỉ gật đầu, "Đúng vậy, thế sự vô thường."
Sau khi anh nói xong, giơ tay mở quỷ môn ra, chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua bị Lạc Văn Thư gọi lại, "Tạ đại nhân, nếu đã tới, không ngại cùng nhau đón ngày lễ?"
Ánh sáng mặt trăng xuyên qua ke hở của các cành lá, vẩy lên người cô, đôi mắt tràn đầy ý cười, hình như có một loại lực lượng đặc biệt nào làm cho người ta không thể từ chối được.
Tạ Phỉ yên lặng một lát, rồi sau đó chậm rãi gật đàu, "Được."
Chỗ mà hai người đang ở, có bố trí kết giới một chiều, giọng nói sẽ không được truyền ra, còn che giấu cả khí tức.
Lúc này Lạc Văn Thư mời Tạ Phỉ ở lại cùng nhau đón ngày lễ, sau khi Tạ Phỉ đồng ý, kết giới cũng biến mất.
Trong nháy mắt, khí tức Vô Thường của U minh nhanh chóng tràn ra, vốn dĩ đám quỷ hồn đang ồn ào dành ăn, trong nháy mắt giống như bị nhấn nút tạm dựng, tất cả đều cứng đờ tại chỗ.
Tạ Phỉ nhận ra được không ổn, thu liễm khí tức trên người mình.
Dù vậy, các quỷ hồn vẫn cứng đờ tại chỗ, qua một lúc lâu sau mới miễn cưỡng bình tĩnh, cẩn thận lại quan sát một lát, phát hiện hình như không có vấn đề gì, mới dần dần thả lỏng.
Sau mười hai giờ đêm, một ngày mới bắt dầu.
Lễ Trung thu đã trôi qua, quỷ hồn dừng lại ở nhân gian cũng nên đi U minh.
"Không nên chen lấn, xếp thành hàng, từng người một."
Lạc Tinh Dữ giống như đốc công trong công trường, chẳng qua là loại phiên bản mini, nhưng khí thế vẫn có hai phần, cậu bé đứng ở chỗ cuối của bãi cỏ ngoài trời, chỉ huy tất cả quỷ hồn xếp hàng.
"Làm phiền mọi người xếp hàng xong thì ngồi chồm hổm xuống một chút, nếu không cháu với không tới!"
Cái gọi là ăn thịt người miệng mềm, các quỷ hồn đều rất phối hợp, lúc đến lượt mình, liền ngoan ngoãn ngồi xuống tiến về phía trước, thuận lợi cho Lạc Tinh Dữ đóng ấn tín vào mi tâm của bọn họ.
Một cái hai cái ba cái... Rất nhanh tất cả quỷ hồn đều đã được đưa xuống U minh.
Lạc Tinh Dữ thuận thế ngồi trên tảng đá bên cạnh, hơi thở hổn hển, vẻ mặt có chút nghi ngờ, "Mẹ ơi, tại sao con lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?"
"Bởi vì mặc dù mở quỷ môn là dùng lực lượng của U minh, nhưng cần linh cảm và sự câu thông của con, trước kia con đưa quỷ hồn xuống U minh không nhiều, cho nên tiêu hao không đáng kể, mà hôm nay số lượng lên đến mấy chục, cảm giác cũng rõ ràng hơn.”
Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái, rất có bộ dạng ông cụ non nói một câu, "Là lượng thay đổi làm cho chất biến đổi đúng không ạ?"
Lạc Văn Thư cười chúm chím gật đầu.
"Mẹ ơi, mẹ chờ con nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi thu dọn rác nhé."
Giáo viên nhà trẻ thường xuyên dạy bọn bé, phải yêu mến môi trường, không thể tùy tiện xả rác được.
Mà tối nay bọn họ ở chỗ này làm đồ nướng, trên bãi cỏ có rất nhiều rác, các loại vỏ hoa quả có thể ném ở trong núi, thối rửa cùng với lá cây, nhưng túi nilon đựng đồ và chai nhựa nước uống, nhất định phải dọn rồi mang đi.
Nhưng vào lúc này Lạc Tinh Dữ quá mệt mỏi, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên.
Cậu bé vừa nói xong, chỉ nghe một giọng nói khác vang lên, "Để ta."
Nói chuyện chính là Tạ Phỉ được Lạc Văn Thư mời ở lại đón ngày lễ, vào lúc này anh vẫn còn chưa đi.
Mới đầu anh ăn một chút đồ nướng do Lạc Tinh Dữ nướng, sau đó cảm thấy hình như anh đang bóc lột một đứa bé năm tuổi, không khỏi quá làm mất thân phận, vì vậy lập tức ngồi trước vĩ nướng, tự mình ra tay.
Các quỷ hồn xung quanh đều sợ ngây người.
Sau đó lúc Tạ Phỉ cùng nhau uống rượu với bọn họ, lại làm cho đám quỷ hồn sợ ngây người lần nữa.
Cũng may lúc này tất cả các quỷ hồn đã đi đến U minh rồi, nếu không tận mắt nhìn thấy Vô Thường đại nhân thu dọn rác của nhân gian, lại được một trận kinh ngạc đến ngây người nữa.
Tạ Phỉ lớn lên có bộ dạng rất tốt, cả người khí chất xuất trần, cho dù làm loại chuyện nhặt rác tầm thường này, cũng không mất đi phong độ, chỉ là có thêm hai phần nhân khí mà thôi.
Dù sao anh cũng được xem như là khách, tất nhiên Lạc Văn Thư không để cho anh làm việc một mình, vì vậy cầm túi rác ở bên cạnh, cũng bắt đầu dọn dẹp.
Tạ Phỉ hơi có chút bất ngờ nhìn cô một cái.
Lạc Văn Thư mỉm cười đáp lại anh.
Hai bên cũng không nói gì.
Cách đó không xa, Lạc Tinh Dữ ngồi trên tảng đá, nháy mắt nhìn bức tranh này, luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Rất nhanh hai người lớn đã thu dọn xong.
Lạc Tinh Dữ vận động cái đầu nhỏ của mình, nghĩ tới chuyện mình cần làm lúc này ---
"Mẹ vất vả rồi! Tạ đại nhân cũng vất vả rồi!"
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Không vất vả."
Tạ Phỉ cũng đáp lại, "Nên làm."
Mặc dù Lạc Tinh Dữ được nghỉ nhiều ngày, không cần dậy sớm đi nhà trẻ, nhưng thời gian lúc này, cũng nên về nhà rửa mặt đi ngủ rồi.
Vì vậy Lạc Văn Thư tạm biệt Tạ Phỉ, rồi sau đó mở quỷ môn ra, dẫn theo Lạc Tinh Dữ và một đống đồ về nhà.
Tạ Phỉ đứng trong núi rừng, trắng sáng vẫy lên người, gió mát lướt qua khuôn mặt.
Anh đã không nhớ rõ, lần làm chuyện dính khói lửa nhân gian của lúc trước là khi nào nữa rồi.
Loại cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng không chán ghét.
Trong đáy mắt của anh lướt qua một ý cười không dễ nhìn ra, rồi sau đó rũ mi mắt, giơ tay mở quỷ môn đi vào.