Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 260

Chương 260 -
Chương 260 -

Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Tinh Dữ vẫn thức dậy sớm như bình thường.

Dựa theo công việc của lúc trước, cậu bé phải thức dậy đi rửa mặt, sau đó làm bài tập viết chữ, vẽ tranh,... nhưng hôm nay cậu bé vẫn nằm trên giường, do dự mấy giây, sau đó quyết định trộm lười, vì vậy ngồi dậy, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở app Douyin ra.

Sau đó...

Điện thoại lại bị đơ!

Đây đã là lần thứ ba rồi, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Lạc Tinh Dữ đã rất bình tĩnh rồi.

Lúc chờ đợi, cậu bé suy nghĩ một vấn đề --- Có phải cậu bé nên đổi điện thoại di động mới không?

Chẳng qua nếu như muốn đổi, cũng phải đổi điện thoại cho mẹ nữa.

Vì vậy Lạc Tinh Dữ đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ --- Cố gắng kiếm tiền, mua điện thoại mới cho mình và mẹ!

Sau khi suy nghĩ xong xuôi, điện thoại trên tay cũng hết đơ rồi, vì vậy cậu bé nhấn vào kiểm tra thông báo.

Là nhật ký tối hôm qua lại hot nữa rồi, hơn một triệu người xem, hơn hai trăm lượt thích, mấy trăm ngàn lượt bình luận, sưu tầm cũng có rất nhiều.

Trong đó bình luận được nhiều thích nhất, là một tấm hình.

Lạc Tinh Dữ mở ra, phóng đại lên, phát hiện gần như đối phương đã vẽ ra hết tất cả những quỷ hồn có trong hình của mình, chuyện này tất nhiên không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn đối với cũng là người tu hành.

Đây được xem như là lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ tiếp xúc với người tu hành trừ Lạc Văn Thư, mặc dù không gặp được đối phương, nhưng đối phương cho cậu bé một cảm giác rất kỳ diệu.

Vì vậy cậu bé nhấn thích cho đối phương, lại chỉnh sửa bức hình kia một chút, vẽ quỷ hồn còn sót lại trong bức hình ra.

Sau đó Lạc Tinh Dữ lại nhìn những bình luận khác, nhấn thích rồi trả lời mấy cái bình luận.

---

Ở dưới chân núi nào đó, sau khi người đàn ông trẻ tuổi dậy sớm rèn luyện xong, lúc chơi điện thoại di động, phát hiện chủ nhân của tài khoản nhật ký mà tối hôm qua mình bình luận, trả lời lại bình luận của mình.

Trước khi mở ra, anh ta nghĩ có lẽ là lời chào hỏi giữa những người cùng ngàng.

Sau khi mở ra, nhìn trên hình có thêm một đường vẽ mới, chìm vào sự nghi ngờ của mình.

Qua một lúc lâu, anh ta lập tức đứng lên, vừa chạy vào nhà, vừa lớn tiếng kêu, "Sư phu, sư phụ, nhanh giúp con nhìn thử cái này!"

---

Nữ sinh nghỉ lễ thức đêm đến rạng sáng, vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ.

Một đêm này, cô ấy nhận được vô số thông báo được người ta khen bình luận, mới đầu cô ấy cảm thấy rất mới mẻ, sau đó liền chết lặng, tắt nhắc nhở.

Trước khi đi ngủ, cô ấy nhìn lần cuối cùng, vừa vặn nhìn thấy hàng chữ quen thuộc.

Lập tức nữ sinh tỉnh táo lại tinh thần, nhấn vào xem, quả nhiên là bảo bối Tinh Tinh trả lời lại bình luận của cô ấy!

Nội dung trả lời là tấm hình nhật ký tối hôm qua, nhưng đã được thay đổi một chút, dùng bút màu hồng khoan tròn người phụ nữ ở trong bóng tối góc bên trái, phối hợp một chữ "mẹ", sau đó là một bóng người khác, dùng bút xanh khoan tròn, phối hợp một chữ "Ông chủ Tạ?".

Nữ sinh sinh ra nghi ngờ đối với dấu chấm hỏi này.

Lại nhìn khu bình luận, mọi người cũng bị dấu hỏi này hấp dẫn.

Chẳng qua ngược lại có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là người kia, đúng là không phải ba của bảo bối Tinh Tinh.

Nữ sinh thật sự nghĩ không ra, bảo bối Tinh Tinh tốt như vậy, nhìn vào bóng của mẹ cũng rất có khí chất, hơn nữa hình như cũng không phải là người bình thường, rốt cuộc loại đàn ông nào, mới sẽ bở rơi mặc kệ hai mẹ con bọn họ, là mắt bị mù rồi? Hay là đã chết?

---

Cuối tháng 9, khí hậu của Xuân Sơn dần trở nên lạnh đi.

Sáng sớm hôm nay, nhiệt độ đã thấp còn 14 độ.

Chu Hoài đứng ở cửa sổ sát đất tầng sáu mươi của một khách sạn ở trung tâm thành phố, nhìn thành phố dần dần tỉnh lại sau giấc ngủ.

Tối hôm nay Hồ tiên sinh bị kích thích vì nghe nói có thiên tài nhi đông 5 tuổi, thậm chí không chờ qua đêm, nói gì cũng muốn đi đến Xuân Sơn.

Chu Hoài không khuyên được, vì vậy sắp xếp máy bay tư nhân, cả đêm bay đến Xuân Sơn.

Đến nơi, hình như Hồ tiên sinh đã tỉnh táo được một chút, ý thức được đã khuya không tiện tìm người, vì vậy tìm khách sạn ở lại.

Chu Hoài đã dưỡng thói quen nhiều năm, buổi sáng đến đúng giờ sẽ tỉnh lại.

Anh ta đang suy nghĩ vấn đề làm sao Hồ tiên sinh tìm được người, bỗng nhiên không khỏi hắc xì một cái.

"Hắc xì!"

"Bị cảm rồi?

Mặc dù nhiệt độ lạnh, nhưng toàn bộ quá trình anh ta đều ở trong hoàn cảnh có điều hòa ấm áp, cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta.

Nghĩ như vậy, lại hắc xì thêm một cái.

Thật sự là bị cảm?

Sau đó lại liên tục hắc xì thêm mấy cái.

Chu Hoài rơi vào trầm tư.

Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, là Hồ tiên sinh và cháu gái nhỏ của mình đã thức dậy.

Chu Hoài đi mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện, lại hắc xì thêm.

"Có thể là bị cảm rồi." Chu Hoài tự giác mình thất lễ, áy náy giải thích.

Lại thấy Hồ tiên sinh cười nói, "A Hoài, khoảng thời gian này cậu làm gì, làm cho nhiều người mắng cậu như vậy?"

Nụ cười chế nhạo, có chút ý cười trên đau khổ của người khác.

Chu Hoài nghe vậy thì sửng sốt một chút, "Đây là... Có người đang chửi tôi?"

Trái lại anh ta có nghe cách nói "Hắc xì là bởi vì có người đang chửi bạn", nhưng hoàn toàn không suy nghĩ đến mặt này.

Đổi thành một người khác nói chuyện này với cậu ta, cậu ta hoàn toàn sẽ không tin, nhưng Hồ tiên sinh không phải là người bình thường, nhà họ Chu có thể mời ông cụ đến trấn giữ, vẫn là nhờ vào ân tình của đời trước.

Hồ tiên sinh cẩn thận nhìn mặt của anh ta, cũng không nhìn ra được nguyên nhân, "Tôi cũng không nhìn ra được có phải cậu bị người ta mắng hay không, trở về phòng của tôi, tôi vẽ một tấm bùa cho cậu, nếu không hôm nay cậu sẽ hắc xì liên tục không dừng mất.”

Bình Luận (0)
Comment