Hồ tiên sinh đi đến chỗ nào, cũng sẽ mang theo một rương gỗ, nhìn một cái cũng biết là đồ cũ đã qua nhiều năm, đó là đồ được lưu truyền đời đời của sư môn Hồ tiên sinh, bên trong có đặt bùa chú pháp khí, cùng với một ít tài liệu vẽ bùa.
Sau khi ông ấy dẫn Chu Hoài về phòng mình, lấy giấy vàng trải trên bàn, chấm mực chu sa, làm liền một mạch, vẽ xong bùa chú, đợi cho mực khô, lại xếp gọn lại, giao cho Chu Hoài.
Chu Hoài nhận bằng hai tay, sau khi nói cảm ơn, hỏi dự định đi đâu ăn sáng.
Dự định của anh ta là xuống phòng ăn ở dưới lầu ăn sáng, hoặc là gọi đưa đến tận phòng cũng được.
Hồ tiên sinh nghe vậy, lập tức từ chối, "Cậu tự mình ăn đi, tôi muốn dẫn Dao Dao đi trên đường dạo một chút, cũng không biết tiệm cũ lúc trước có còn ở đó không..."
Vì vậy Chu Hoài cũng đi theo.
Xe lái đến gần khu vực đại học, đi vòng một vòng, bỗng nhiên Hồ tiên sinh chỉ vào một cái tiệm, nói dừng xe.
Đang là ngày lễ Trung thu cùng với ngày Quốc khách, các trường đại học đều cho nghỉ, gần như sinh viên bản xứ đều về nhà, vùng khác thì cũng trở về, chỉ còn lại một ít sinh viên ở lại, vốn dĩ khu vực đại học náo nhiệt, lúc này hơi quạnh quẽ.
Đậu xe ven đường, Hồ tiên sinh dắt cháu gái nhỏ xuống xe, đi vào trong tiệm kia.
"Ăn gì ạ?"
Bà chủ mang tạp dề coi tiệm, nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng.
Hồ tiên sinh cầm thực đơn trên bàn nhìn một chút, gọi cho mình và cháu gái, rồi sau đó đưa cho Chu Hoài ở đối diện, "Nhìn thử muốn ăn cái gì."
Chu Hoài gọi một phần đồ ăn giống như Hồ tiên sinh.
Bà chủ la to với phòng bếp bên trong, báo món cần làm.
Bà chủ vừa nói xong, đã nghe được một giọng nói trẻ tuổi tràn đầy sức sống truyền từ ngoài cửa.
"Sư phụ, chính là tiệm này, mùi vị rất ngon! Mở vào lúc ba mẹ con còn nhỏ, đã mấy chục năm rồi..."
Bà chủ nghe giọng nói này, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vì vậy cười chào hỏi, "Tiểu Kim, đến à."
"Dì, chào buổi sáng!"
"Cô gái này là?"
"Sư phụ của cháu, hì hì!"
Chỗ ngồi của Hồ tiên sinh hướng ra cửa, dù không cố gắng chú ý, cũng sẽ nhìn thấy khách đi vào.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi dẫn theo một đứa bé.
Tổ hợp này, có thể là vợ chồng, bạn trai bạn gái, bạn bình thường, hoặc là chị em gì đó, đều rất thường gặp.
Nhưng chàng trai trẻ kia mới vừa rồi dùng danh xưng "sư phụ" này, hơn nữa còn là cố ý giới thiệu.
Hồ tiên sinh không khỏi có chút tò mò, nhìn thêm một chút.
Hình như là người nữ kia phát hiện tầm mắt của ông ấy, nhìn lại.
Nhất thời Hồ tiên sinh ý thức được, hành động như vậy của mình có chút không lễ phép, chẳng qua hình như cô gái cũng không ngại, gật đầu với ông ấy, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bàn bên cạnh.
"Sư phụ, món này là món đặc sắc của tiệm này, món này cũng ăn rất ngon..."
Vốn dĩ Chu Hoài không chú ý đến khách mới đến, nhưng chú ý đến ánh mắt của Hồ tiên sinh, vì vậy nghiêng đầu nhìn thử.
Sau đó cái nhìn này làm cho anh ta ngây ngẩn.
Khách ở bàn đối diện, người phụ nữ trẻ tuổi kia, Chu Hoài rất chắc chắn mình là lần đầu tiên nhìn thấy người này, nhưng gương mặt đó, lại làm cho anh ta cảm giác vô cùng quen thuộc.
---
Lạc Văn Thư cảm giác được có người đang nhìn mình, cũng không phải là ông cụ trước đó, mà là người ngồi cùng bàn của ông ấy.
Vốn dĩ cô không muốn để ý, nhưng đối phương nhìn quá lâu, hơn nữa ánh mắt đó, cảm giác có chút kỳ lạ.
Vì vậy cô nghiêng đầu qua nhìn thử.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt và khí chất, đều hoàn toàn xa lạ với tiệm ăn ven đường này.
Chủ yếu Lạc Văn Thư chú ý là bộ dạng của đối phương, bộ dạng không tệ, nhưng còn chưa đến mức độ để cho cô nhìn chằm chằm, chủ yếu là có một loại cảm giác hơi quen thuộc.
Lúc này bên cạnh vang lên tiếng của Lạc Tinh Dữ, "Nghe có vẻ rất ngon, thật khó lựa chọn nha, mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?"
Vì vậy Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lạc Tinh Dữ, nói để cho cậu bé quyết định.
Sau khi cô nói xong, bỗng nhiên biết được cảm giác hơi quen thuộc đó đến từ chỗ nào.
Trong lòng Lạc Văn Thư có chút kinh ngạc, lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi bàn bên cạnh, mặt mũi của Lạc Tinh Dữ, quả nhiên có hai phần giống với đối phương.
Vì vậy cô đi nhìn số mệnh của đối phương, phát hiện đã bị giấu đi, hiển nhiên là cao nhân ra tay, chắc là ông cụ ngồi cùng bàn.
Chẳng qua chuyện này không làm khó Lạc Văn Thư, rất nhanh cô đã đi qua tầng bình phong che lấp, thấy được số mệnh của đối phương.
Cô không quan tâm những cái khác, chỉ nhìn về bộ phận huyết mạch, vậy mà có quan hệ với Lạc Tinh Dữ, là người ba tiện nghi Chu Hoài rất lâu về sau mới có thể xuất hiện của Lạc Tinh Dữ.
Sau khi lấy được câu trả lời, Lạc Văn Thư lập tức thu hồi tầm mắt lại, chỉ là tâm trạng có chút vi diệu.
Hình như đối phương cũng ý thức được cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy, hơn nữa còn là người khác phái là hành động vô cùng không lịch sự, rất nhanh đã dời tầm mắt.
Một lát sau, một bàn đồ ăn sáng của bàn Hồ tiên sinh đã được bưng lên, nóng hổi, vào buổi sáng có chút lạnh lẽo này, nhìn vào đặc biệt mê người.
Bàn của Lạc Văn Thư vừa mới gọi món, còn phải đợi một lát.
Trong lúc này có một người đi vào trong tiệm, là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, búi tóc củ tỏi, cả người mặc đồ đơn giản, áy náy nói với bà chủ, "Dì Vương, xin lỗi, cháu đến trễ."
"Không sao, vào lúc này cũng không có mấy người, dì thấy sắc mặt của cháu có chút trắng bệch, sao vậy, là thân thể không thoải mái sao?" Bà chủ quan tâm hỏi.