Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 262

Chương 262 -
Chương 262 -

Nữ sinh nghe vậy thì lắc đầu một cái, "Không có, chỉ là tối hôm qua gặp ác mộng, ngủ không ngon."

Bà chủ nghe giải thích như vậy, cũng chưa bị thuyết phục hoàn toàn, "Thật sự không có chuyện gì chứ? Không thoải mái thì nên đi bệnh viện khám một chút, kéo cho nghiêm trọng sẽ gặp phiền phức đó, đừng lo lắng, dì cho cháu nghỉ một ngày, không có trừ lương đâu."

Lúc nữ sinh kia muốn nói gì đó, Hồ tiên sinh ngồi trong tiệm, sau khi ăn một miếng đồ ăn sáng, mở miệng nói trước, "Cô gái nhỏ, cháu đây là không phải bị ác mộng bình thường. Tôi thấy sắc mặt của cháu tái nhợt, không nhìn thấy chút máu, giữa mi tâm, có một đạo mây đen, quanh thân cũng dính oán khí, sợ là bị dây dưa một đoạn thời gian rồi đi."

Ông ấy vừa nói ra lời này, trong tiệm, trừ Lạc Văn Thư ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Đặc biệt là nữ sinh đứng ở cửa kia, trong nháy mắt thân thể cứng lại, sắc mặt lúc này còn trắng hơn lúc nãy hai phần.

Kim Hữu Tiền ở bàn mình ngửi mùa thơm từ bàn bên cạnh, vừa chờ đồ mình gọi bưng lên.

Tết Trung thu ngày hôm qua, nhà bọn họ, hoặc có thể nói tất cả người của thôn Kim gia, tụ lại với nhau, giống như lúc trước, tổ chức một bữa tiệt lớn, làm một bữa tiệc Trung thu náo nhiệt.

Mổ bò nấu thịt bò, hầm gà, hấp hải sản...

Trực tiếp bày ra tiệc cơ động, các loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp bày trên bàn.

Kim Hữu Tiền suy nghĩ hai mẹ con Lạc Văn Thư cũng không có người thân ở bên này, cho nên thử mời bọn họ đến nhà cùng đón lễ, chẳng qua bị từ chối.

Vì vậy, trong thời gian được rảnh của cả ngày bận rộn, Kim Hữu Tiền đều nghĩ sư phụ và tiểu sư huynh đón Trung thu như thế nào.

Cậu ta có một loại dự cảm, ngày lễ của hai người Lạc Văn Thư chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nhưng thật sự không ngờ đến sẽ đặc sắc như vậy.

Khi thấy Lạc Tinh Dữ đăng nhật ký lên Douyin, trong nháy mắt đó, Kim Hữu Tiền cảm thấy mắt mình đỏ mắt vì ghen tị rồi.

Cậu ta cũng muốn chơi với khỉ hoang, cũng muốn vào núi sâu nướng đồ ăn

Cậu ta có thể mang theo một đống nguyên liệu đắt tiền, tay nghề nướng cũng không tệ lắm!

Chủ yếu nhất chính là, có thể chơi đùa với một đám bay lơ lửng kia hu hu hu!

Cậu ta nghĩ quá nhiều, ngày có chút nhớ đêm nằm mơ, tối ngủ năm mơ cũng nhìn thấy mình lăn lộn khiêu vũ bên trong đám quỷ hồn.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, lập tức gửi tin nhắn Wechat cho Lạc Tinh Dữ, để cho cậu bé hỏi Lạc Văn Thư một chút, có muốn đi ra ngoài ăn sáng không, cậu ta biết một tiệm cũ mấy chục năm, mùi vị rất tuyệt.

Sau khi lấy được cậu trả lời khẳng định, cậu ta lập tức lái xe đến dưới lầu chờ.

Để cho tiện chuyện tu hành với Lạc Văn Thư, Kim Hữu Tiền thuê hai căn nhà gần với lầu nhà họ Phương, một căn bỏ gia cụ cũ vốn có của hai căn nhà, một căn thì đặt gia cụ mình mới mua chuyển vào.

Còn thuê một cái cửa hàng mặt tiền của lầu 1, dùng để đậu xe.

Người sống xung quanh nhìn thấy không ngừng cảm thái, đề tài nói chuyện sau giờ rảnh rỗi lại được cập nhất mới.

Tóm lại Kim Hữu Tiền là muốn cùng với Lạc Văn Thư gặp một ít chuyện thú vị, vào lúc này nghe ông cụ ngồi bàn bên cạnh nói chuyện, cậu ta sững sốt một chút.

Cũng không biết tại sao, lập tức nghĩ lại hoàn cảnh lúc mới gặp Lạc Văn Thư, lúc ấy cô cũng giống như vậy, không có một chút báo trước, bỗng nhiên mở miệng nói những lời mơ hồ với cậu ta.

Ngay sau đó Kim Hữu Tiền lại có thêm một suy nghĩ --- Ông cụ này không phải là người bán bùa bình an nữa chứ?

Chờ đã, suy nghĩ này của mình, có phải xuyên tạc ý lúc trước của sư phụ?

Không được không được, không thể nghĩ như thế!

Kim Hữu Tiền nhanh chóng vứt những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu đi, sau đó nhỏ giọng hỏi Lạc Văn Thư, "Sư phụ, là thật hay giả?"

Một câu hỏi này của cậu ta, thật ra có hai vấn đề, một là ông cụ bên cạnh có phải là người tu hành hay không, một vấn đề khác là nữ sinh ở bên ngoài có thật sự là đụng phải thứ không sạch sẽ hay không.

Hình như Lạc Văn Thư biết cậu ta suy nghĩ cái gì, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói, "Đều là thật."

Kim Hữu Tiền nghe nói như vậy, phản ứng đầu tiên là, sư phụ thật hiểu mình hu hu!

Mà Hồ tiên sinh và Chu Hoài ở bên cạnh bàn, vốn lúc trước đã chú ý bên này, nghe được Kim Hữu Tiền hỏi Lạc Văn Thư, nhất thời có chút bất ngờ.

"Cô gái nhỏ cũng là người tu hành sao?” Hồ tiên sinh mở miệng hỏi.

Ông ấy là một người hơn 70 tuổi, với ông ấy mà nói, hai mươi bốn, năm tuổi, mười bảy mười tám tuổi, đều là cô gái nhỏ không có gì khác nhau.

Lạc Văn Thư gật đầu đáp một tiếng, "Vâng."

Ngoài ra không nói gì thêm cả.

Trái lại Hồ tiên sinh cảm thấy, đối với người trẻ tuổi trong độ tuổi này mà nói, phần tĩnh táo và ung dung này, thật sự là phẩm chất vô cùng hiếm có.

"Cô gái nhỏ, cháu đi vào đi, nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Hồ tiên sinh nói với nữ sinh đứng ở cửa.

Ông cụ mới vừa nói xong, lập tức nghe được câu đáp lại không chút do dự của đối phương, "Cháu không có tiền!"

Câu trả lời thế này, gần như xem ông cụ là tên lừa đảo, Chu Hoài hơi nhíu mày, trái lại Hồ tiên sinh lại không để ý, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Không muốn tiền của cháu, trong tiệm này có camera, cũng có không ít người nhìn, cháu đừng lo lắng."

Lúc còn trẻ, Hồ tiên sinh cũng cực kỳ xem trong tiền bạc, sau đó trải qua rất nhiều chuyện, dần dần đã nghĩ thông.

Thậm chí ở cái tuổi ngày hôm nay của ông ấy, nếu như không phải suy nghĩ đến chuyện còn có cháu gái nhỏ phải chăm sóc, thậm chí ông ấy sẽ không ở lại Chu gia, mà là dạo chơi bốn bể, cho đến khi chết đi.

Bình Luận (0)
Comment