Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 263

Chương 263 -
Chương 263 -

"Dì Vương ơi..." Thật ra lúc nữ sinh này nghe được câu đầu tiên đã có chút động lòng, nhưng vẫn từ chối, nguyên nhân giống như cô ấy nói, không có tiền.

Giờ phút này nghe ông cụ nói không lấy một đồng nào, cô ấy không nhịn được ngày càng động lòng, nhưng vẫn có chút băn khăn, nhất thời không quyết định được, vì vậy nhờ sự giúp đỡ của bà chủ bên cạnh.

"Vào xem một chút đi." Bà chủ nói.

Thế hệ trước đều tin chuyện này, vì vậy bà chủ cũng tin một chút, mà đây còn đến từ một ông cụ, từ bề ngoài nhìn vào, thực sự có bộ dạng cao nhân, rất có cảm giác đáng tin cậy, hơn nữa còn không lấy tiền, không có chuyện gì thì không sao, nhưng nếu thật sự có chuyện, nhìn thử một chút cũng tốt.

"Vâng." Nữ sinh gật đầu một cái, đi vào tiệm.

"Ngồi vào đây." Hồ tiên sinh ăn một miếng đồ ăn, chỉ vào ghế trống bên cạnh cháu gái nhỏ nhà mình,

Sau đó nói với bà chủ, "Cho cô bé một phần bữa sáng nóng hổi."

Sau đó quay đầu nhìn về phía nữ sinh, "Trạng thái hôm nay của cháu, bị khí âm tà ảnh hưởng, thân thể đã không tốt, tuần hoàn ác tính, nếu tiếp tục như vậy, cũng không bao lâu, thân thể này sẽ hoàn toàn sụp đổ!"

Nữ sinh nghe vậy cũng không biết tiếp lời như thế nào.

Chỉ nghe Hồ tiên sinh lại nói: "Tôi thấy âm khí lưu lại trên người cháu chắc là kéo dài được khoảng nửa tháng rồi đi?"

Lúc này nữ sinh mới gật đầu, "Vâng..."

--

Nữ sinh này tên là Lâu Hiểu Vân, là sinh viên năm nhất của trường đại học Kinh Tế và Tài Chính Xuân Sơn, quê quán ở một trấn nhỏ nghèo khổ của tỉnh khác.

Trường đại học này cuối tháng 8 khai giảng, huấn luyện quân sự nửa tháng tiến hành ở bên ngoài, sau khi trở lại trường, mới chính thức phân phối ký túc xá.

Bởi vì các loại nguyên nhân, Lâu Hiểu Vân được phân vào một lầu ký túc xá cũ nhất của trường học, mười hai người một phòng, giường trên dưới, một tầng có một nhà vệ sinh công cộng.

Hoàn cảnh hơi khá hơn ký túc xá cấp 3 của cô ấy, nhưng cũng không nhiều.

Lâu Hiểu Vân không thấy bất ngờ chút nào, bởi vì trong lòng cô ấy rất rõ ràng, đây là do nguyên nhân của mình.

Trường học có lầu ký túc xá sáu người một gian, giường là kiểu trên là giường ngủ dưới là bàn học, có nhà vệ sinh và phòng giặt quần áo độc lập, nhưng tiều thuê gấp đôi ký túc xá mười hai người một phòng, mà cô ấy thì không có tiền.

Trong nhà có thể cung cấp cho cô ấy học đại học đã rất không dễ dàng gì rồi.

Loại hoàn cảnh này, cô ấy đã quen, không có chuyện gì là không thích ứng được cả.

Đây là suy nghĩ của Lâu Hiểu Vân khi ngày đầu tiên đến phòng ký túc xá.

Buổi tối hôm đí, cô ấy ngủ có chút không được ngon, luôn cảm thấy có chút lạnh, nhưng rõ ràng khi đó là cuối tháng tám, khí hậu rõ ràng có chút nóng bức.

Cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng là do lưng lầu ký túc xá hướng về phía mặt trời, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, cửa sổ lại mở rộng, tổng kết lại chính là đắp chăn nhiều một chút là được.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi chương trì học kết thúc, Lâu Hiểu Vân trở về ký túc xá.

Lúc ấy chỉ có một mình cô ấy, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên cô ấy định đi ngủ trưa.

Giấy ngủ này, đã xảy ra chuyện.

"Trong giấc mơ, cháu..."

Lâu Hiểu Vân nằm mơ thấy mình đã ngủ trưa dậy, nhưng sau khi thức dậy, có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Thân thể của cô ấy không bị cô ấy khống chế, giống như có một người khác đang điều khiển vậy, mà cô ấy thì giống như một người đứng xem, nhìn mình ngồi dậy từ trên người, cũng không mang giày, chân trần đi ra mở cửa ký túc xá rồi đi ra ngoài, xuyên qua hành lang hẹp dài hơi tối tăm, đến cầu thang, rồi sau đó đi xuống.

Phòng ký túc xá của Lâu Hiểu Vân là phòng 307 ở tầng 3 của lầu ký túc xá, thân thể của cô ấy từ hàng lang đi đến lầu hai, quẹo vào một cái hành lang hẹp dài giống như tầng trên, đi thẳng đến cửa phòng 207, đứng ở đó một lát, định đưa tay đẩy cửa ra.

Lúc này chợt nghe một tiếng "phanh" vang lên, trong nháy mắt cô ấy giật mình tỉnh lại, phát hiện bạn cùng phòng của mình đã trở về, bởi vì trong tay xách rất nhiều thứ, lúc mở cửa, dùng chân đạp vào cửa, lực dùng hơi lớn, cửa bị đụng vào tủ đặt ở sau cửa, phát ra tiếng vang rất lớn.

"Xin lỗi, tớ không biết cậu đang ngủ..." Sau khi bạn cùng phòng đặt đồ xuống, mới phát hiện trong ký túc xá có người, hơn nữa còn là bộ dạng bị đánh thức, vội vàng nói xin lỗi.

Lâu Hiểu Vân còn đang nghĩ lại giấc mơ lúc nãy, cả người có chút ngơ ngác, một lát sau mới lắc đầu nói không sao.

"Giấc mơ kia có chút kỳ lạ, nhưng lúc ấy cháu cũng không suy nghĩ nhiều, lấy chăn mùa đông chuẩn bị từ trước ra, buổi tối ngủ đắp lên, cũng không cảm thấy lạnh nữa..."

Lâu Hiểu Vân cho rằng giấc mơ kia chỉ là một bất ngờ, nhưng qua một ngày, cô ấy lại năm mơ, hơn nữa phương thức nằm mơ cũng rất kỳ quái.

Lúc đó là buổi sáng, sau khi cô ấy thức dậy, cô ấy mở đèn nhỏ ở trên giường đọc sách.

Cô ấy rất chắc chắn lúc ấy mình đang rất thanh tỉnh, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, khi nhắm mắt lại mở mắt ra, cô ấy đã đứng ở bên ngoài phòng ký túc xá, cảm giác khó hiểu giống như giấc mộng lúc trước, thân thể giống như lại bị người khác điều khiển, xuyên qua hành lang, xuống đến lầu 2, đi thẳng đến phòng 207.

Dọc theo đường đi đều có người, bưng chậu rửa mặt chạy về phía nhà vệ sinh, phòng ký túc xá đi ngang qua, phần lớn đều có mở cửa và đèn, phát ra các loại tiếng động.

Không có bất kỳ người nào nhìn thấy cô ấy.

Rất nhanh Lâu Hiểu Vân đi tới cửa phòng 207, kết quả giống như lúc trước, lúc đang muốn đẩy cửa ra, bị tiếng động của bên ngoài đánh thức.

Bình Luận (0)
Comment