Lần này là bạn cùng phòng vô tình làm rơi ly nước trên bàn, sau khi rơi xuống phát ra tiếng bể rất vang.
Trong tay Lâu Hiểu Vân còn cầm sách, trang sách đang lật ra, chồng lên trí nhớ của cô ấy.
Sau đó giấc mơ này, cô ấy lại nằm mơ thêm mấy lần.
Lúc đầu cách một ngày, mấy lần sau, thì trở thành mỗi ngày đều sẽ nằm mơ.
"Có lúc, cháu thật sự không biết là mơ hay là thực tế..."
Chẳng qua quá trình và kết quả không có gì thay đổi, mỗi lần đứng ở cửa phòng 207, lúc chuẩn bị đẩy cửa ra, cũng sẽ bị các loại âm thanh đánh thức.
"Nhưng ngày hôm qua thì trở nên không giống..."
Ngày hôm qua là tết Trung thu, toàn bộ phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình cô ấy, trong lầu ký túc xá cũng không có mấy người ở lại.
Sau khi cô ấy kết thúc công việc trong tiệm đồ ăn này, trở lại lầu ký túc xá, sau khi rửa mặt đơn giản, thì nằm lên giường đi ngủ.
Đúng như dự đoán, lại là giấc mơ kia.
Cô ấy lại đi đến cửa phòng 207, đưa tay đẩy cửa ra.
Lần này không có tiếng động bên ngoài đánh thức cô ấy, cô ấy thuận lợi đẩy cánh cửa kia ra.
Cánh cửa kia giống như đã rất lâu không được mở ra, phát ra một tiếng kêu làm cho người ta nổi cả da gà, bên trong đen thui, không có một chút ánh sáng nào, đưa tay không thấy được năm ngón.
Hơn nữa hình như ánh sáng trong hành lang bị thứ gì đó ngăn cản, không chiếu vào được.
Lâu Hiểu Vân theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng thân thể không bị khống chế, đi vào.
Trong nháy mắt, giống như là từ bên ngoài 38 độ đi vào kho ướp lạnh âm mười mấy độ, hơn nữa thân thể cảm giác được, không phải là loại lạnh bình thường, mà là một loại lạnh thấu đến xương.
Lâu Hiểu Vân đi vào, không biết chỗ nào thổi đến một trận gió, cửa phía sau lắc lư, mắt thấy muốn đóng lại.
Trong nháy mắt đó, cô ấy bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, không thể để cho cửa đóng lại được, nhất định không thể, nếu không sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Nhưng thân thể hoàn toàn không bị khống chế, cô ấy không làm được gì cả.
Trong một giây đó, não của cô ấy vận chuyện nhiều đến mức trước nay chưa từng có, trong đầu thoáng qua vô số suy nghĩ, lẩm bẩm tên của tất cả thần phật mà mình biết, nhưng đều không có tác dụng gì.
Cuối cùng, cô ấy chợt nhớ đến một bạn cùng phòng địa phương có nói với các cô, ngoại ô phía Nam có một tòa miếu Nguyên Phúc, thần cung phụng bên trong đó rất linh.
Lâu Hiểu Vân giống như người chết đuối bắt được một khúc gỗ đang nổi, gần như vô cùng thành kính khẩn cầu thần linh phù hộ.
Hình như thần linh nghe được cầu nguyện của cô ấy, chỉ thấy cánh cửa kia đóng lại chỉ còn một khe thở hỗng nhiên dưng lại, cùng lúc đó cô ấy cảm giác được mình đã khống chế được thân thể của mình.
Cô ấy dùng hết sức lực, kéo cánh cửa kia, chạy trốn.
Trong nháy mắt đó, cô ấy có một loại cảm giác thoáng chết.
"Sau đó cháu liền tỉnh lại, phát hiện bên ngoài đã sáng rồi..."
Lâu Hiểu Vân nhớ đến công việc trong tiệm, vội vàng muốn xuống giường, nhưng trong nháy mắt mới vừa từ giường ngồi dậy, thiếu chút nữa ngã xuống.
Sức lực cả người giống như bị rút đi, người không thăng bằng được, cô ấy nhìn vào gương, mới phát hiện sắc mặt của mình trở nên tái nhợt đến sáng sợ, không có một tia máu náo, giống như bệnh nhân bị ung thư thời kỳ cuối.
Cô ấy không có cách nào khác, chỉ có thể nằm lại trên giường, sau đó qua rất lâu, mới khôi phục chút sức lực, sau đó vội vàng chạy đến.
---
"Theo như lời cháu nói, vậy phòng 207 kia nhất định là có vấn đề, dựa vào kinh nghiệm của tôi, có lẽ lúc trước đã xảy ra chuyện gì đó. Trước đó có rất nhiều lần cháu chuẩn bị đẩy cánh cửa kia ra thì bị đánh thức, là bởi vì quy tắc của nhân gian hạn chế đối với dị loại, hơn nữa có sự áp chế của sinh khí trong tòa ký túc xá kia, đối phương mới không thể thuận lợi thực hiện được."
Lúc nói chuyện, Hồ tiên sinh đã ăn xong bữa sáng, ngay cả canh cũng uống hơn nửa, chỉ còn lại một phần canh nhìn thấy cả đáy chén.
"Mà ngày hôm qua trong phòng ký túc xá chỉ còn lại một mình cháu, lầu ký túc xá cũng có rất nhiều người nghỉ lễ, sinh khí bên trong không đủ, để cho đối phương có thể thừa dịp hành động.”
Đối với chuyện thần linh phù hộ mà Lâu Hiểu Vân nói, Hồ tiên sinh không tin, không chỉ có ông ấy, phàm là người tu hành có chút hiểu biết đều không tin, bởi vì trên thế gian này đã sớm không có thần nữa rồi.
Chẳng qua không cần phải cố ý nói ra.
"Đi thôi, đi đến trường của cháu nhìn thử một chút, rốt cuộc là thứ quỷ quái nào gây chuyện." Hồ tiên sinh vừa nói vừa đứng lên, trong miệng còn lẩm bẩm mấy lời oán trách: "Cái nơi Xuân Sơn quỷ quái này, vẫn giống với lúc trước, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái..."
Thấy Lâu Hiểu Vân còn ngồi ở chỗ đó, ông ấy lại nói một câu, "Trước tôi đã nói rồi, sẽ không lấy một đồng nào của cháu, tôi còn chưa đến nổi đi lừa gạt một cô gái nhỏ."
"Nếu như cháu quả thật không tin, có thể gọi người quen đi cùng."
Suy nghĩ bị nói ra, Lâu Hiểu Vân có chút ngượng ngùng, chẳng qua sắc mặt quá mức tái nhợt, trái lại không nhìn ra thứ gì.
Cô ấy đang muốn mở miệng, lại nghe một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh, "Lão tiên sinh, không ngại chuyện chúng tôi đi theo chứ?"
Người nói chuyện chính là Lạc Văn Thư, bọn họ cũng đã ăn xong bữa sáng, cô đứng dậy, cười một tiếng với Hồ tiên sinh, "Hiếm thấy gặp chuyện như vậy, muốn dẫn đồ đệ đi xem một chút."
Lúc cô nói ra hai chữ "Đồ đệ", Kim Hữu Tiền tự giác đứng lên.
Huyền môn có một ít quy củ bất thành văn, lúc xử lý chuyện tương tự, chú ý có trước có sau.
Theo lý mà nói, là Lạc Văn Thư nhận được lời cầu nguyện của nữ sinh trước, sáng sớm hôm nay khi Lâu Hiểu Vân gặp ác mộng, thần cuối cùng mà cô ấy cầu xin chính là cô.