Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 265

Chương 265 -
Chương 265 -

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô đi theo Kim Hữu Tiền đến tiệm ăn sáng bên này.

Vốn dĩ cô ấy đến để giải quyết chuyện này, sẵn tiện dạy học cho đồ đệ.

Chẳng qua một chuyện này không cần nói với người ngoài, quan hệ giữa cô và thần miếu, ngay cả Lạc Tinh Dữ cũng không biết.

Như vậy lúc này biến thành Hồ tiên sinh là người đầu tiên tiếp xúc với người trong cuộc, cô muốn dẫn Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền tham gia náo nhiệt, cần phải hỏi ý kiến của Hồ tiên sinh trước.

Hồ tiên sinh nhìn cô một cái, nói đến lại có chút kỳ lạ, liếc mắt ông ấy có thể nhìn ra được nội tình của cô gái nhỏ này, bản lĩnh không được cao lắm, thứ nhất là vì tuổi quá nhỏ, thứ hai là cô nói ---"Hiếm thấy gặp phải loại chuyện này".

Phải biết chỗ Xuân Sơn này, cái khác không có, nhưng yêu ma quỷ quái có một đống lớn, phàm là người có chút bản lĩnh, không thể chưa đụng đến được.

Chẳng qua cũng không vội, coi như dạy dỗ hậu bối đi.

Vì vậy ông ấy vui vẻ gật đầu, "Được, vậy cùng đi, cô gái nhỏ cháu làm người chứng kiến, để cho cô bé này có thể yên tâm được một chút."

Chu Hoài đang định đi tính tiền, phát hiện người trẻ tuổi tóc vàng bàn bên cạnh đã gọi bà chủ, hỏi bao nhiêu tiền, rồi sau đó lại nhìn bàn bên này của bọn họ, nói "Tính cùng nhau".

Lúc trước khi bọn họ đi vào tiệm, bà chủ chủ động chào hỏi, hiển nhiên là người quen, hôm nay nghe cậu ta nói tính luôn hai bàn, cũng không hỏi, trực tiếp báo số tiền.

Người trẻ tuổi nhanh chóng quét mã trả tiền.

"Nhóc con rất hiểu chuyện nha." Hồ tiên sinh khen ngợi một câu.

Kim Hữu Tiền cười trả lời, "Chờ một chút còn phải nhờ ngài chăm sóc, nên làm ạ."

Dĩ nhiên đây là lời khách sáo, ở trong lòng cậu ta, Lạc Văn Thư là đệ nhất thiên hạ, chẳng qua thấy cô vẫn luôn làm việc khiêm tốn, cậu ta làm đồ đệ, tất nhiên cũng nhất trí với sư phụ.

Đoàn người ra khỏi tiệm ăn sáng, ngồi trên xe dừng ở ven đường.

Lâu Hiểu Văn có chút do dự, cuối cùng ngồi lên xe của Kim Hữu Tiền, một là bởi vì chỗ cậu ta đậu xe càng gần với tiệm hơn, mặt khác, bên này cô ấy có thể ngồi ở hàng ghế sau với một chị gái và một người bạn nhỏ, tương đối ít ngại ngùng hơn.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, cũng không biết phải nói như thế nào, chị gái có giọng điệu bình tĩnh khi nói chuyện này, cho cô ấy một loại cảm giác an toàn khó hiểu, ở bên cạnh đối phương, càng có cảm giác an toàn.

Sau khi xe chạy, Lâu Hiểu Văn đang định chỉ đường, mới vừa mở miệng, đã nghe người lái xe phía trước nói, "Không cầu đâu, tôi ở chỗ này mấy năm rất quen thuộc."

Trường đại học của Lâu Hiểu Văn cách tiệm thật ra không xa, đi bộ rất nhanh cũng có thể đến, cho nên lái xe một vòng là đến rồi.

Chẳng qua hôm nay là ngày nghỉ, hơn nữa thời gian còn sớm, trên đường không có bao nhiêu xe, Kim Hữu Tiền lái xe quẹo mấy khúc cua đã đến.

Sau đó ở cửa trường học bị cản lại.

"Chú ơi, cháu là mang một ít đồ vào ký túc xá cho em gái, quá nhiều, quá nặng không tiện cầm..." Về mặt giao tiếp với người khác, có thể nói Kim Hữu Tiền gần full điểm, rất thành thạo thuyết phục chú bảo vệ cửa, cho bọn họ đi vào.

Hai chiếc xe lái vào sân trường một trước một sau.

Tiếp đó phải đi như thế nào, Kim Hữu Tiền cũng không biết, dù sao cậu ta cũng không phải là sinh viên trường này, hơn nữa mục tiêu còn là ký túc xá nữ sinh, dù cậu ta có quen cửa quen nẻo, cũng có chút ngại mở miệng.

Lâu Hiểu Văn rất tự giác bắt đầu chỉ đường.

Mấy phút sau, xe lái đến gần lầu ký túc xá của Lạc Văn Thư.

Kim Hữu Tiền dừng xe ở bên lề, sau khi đoàn người xuống xe, chờ đám người Hồ tiên sinh đến, đi đến lầu ký túc xá.

"Lầu này đã được sửa qua." Hồ tiên sinh chỉ vào lầu ký túc xá, rồi sau đó chỉ vào một căn phòng nằm khuất mặt trời ở lầu hai, hỏi Lâu Hiểu Văn bên cạnh, "Nơi đó chính là phòng ký túc xá 207 mà cháu nói, đúng không?"

Giấc mơ buổi sáng vừa chân thật vừa đáng sợ, cho nên khi Lâu Hiểu Văn nhìn thấy lầu ký túc xá nghe được con số 207 này, đều là có chút nghĩ mà sợ.

Cô ấy theo bản nặng sát lại gần Lạc Văn Thư, vừa gật đầu vừa đáp lại, "Đúng ạ."

Vấn đề mà Hồ tiên sinh nói, Kim Hữu Tiền cũng phát hiện, đây cũng không phải bởi vì cậu ta lợi hại, mà là quả thật quá rõ ràng.

Nhìn lầu ký túc xá này cũng biết là có chút năm tháng, toàn bộ rất cũ kỹ, nhưng có một bên lại rất mới, rõ ràng đã từng sửa chữa, đối lập rõ ràng với những bộ phận khác.

"Đây cũng quá keo kiệt đi, sửa hết cũng không tốn bao nhiêu tiền." Kim Hữu Tiền nhỏ giọng than thở, "Chỉ có thể nói không hổ là trường đại học Kinh Tế Tài Chính!"

Nổi tiếng keo kiệt trong tất cả trường đại học ở trong thành.

Rất xứng với cái tên của nó.

Trước khi đi vào ký túc xá, Hồ tiên sinh nói với Chu Hoài, "A Hoài, cậu dẫn Dao Dao đi dạo ở gần đây đi, tôi giải quyết thứ ở phía trên rồi sẽ xuống ngay.

Hôm nay thứ làm cho ông ấy quan tâm nhất, chính là cháu gái nhỏ, không dẫn cô bé theo, không phải là lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không muốn cô bé tiếp xúc với những vật âm tà thế này.

Sau khi Hồ tiên sinh nói xong, nhìn Lạc Văn Thư dắt theo Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh, nói: "Cậu bé cũng cùng đi với Dao Dao đi, để cho A Hoài chăm sóc.”

Lạc Văn Thư nghe vậy, cười nói, "Cảm ơn lòng tốt của tiên sinh, chẳng qua không cần."

Hồ tiên sinh nghe vậy, hơi nhíu mày, khuyên một câu, "Đứa bé quá nhỏ, không thích hợp tiếp xúc với những thứ này."

Lần này Lạc Văn Thư không lên tiếng, là Lạc Tinh Dữ tự mình nói, "Ông ơi, ông không cần lo lắng, cháu không sợ!"

Bình Luận (0)
Comment