Bèo nước gặp nhau, chỉ là quen sơ, Hồ tiên sinh có thể khuyên đôi câu đã hết tình hết nghĩa, nếu bọn họ không nghe, ông ấy cũng không nhiều lời.
"Vậy đi thôi."
Rất nhanh đoàn người đã đi vào cửa lầu một, vốn dĩ Kim Hữu Tiền còn lo lắng bị dì quản lý túc xá gọi lại, kết quả phát hiện trong phòng không có người, có thể là vừa khéo có chuyện đi ra ngoài.
"Cô đi trước đi." Cậu ta nói với Lâu Hiểu Văn.
Nơi này dù sao cũng là ký túc xá nữ sinh, mặc dù đã nghỉ tết, ở lại không nhiều người, nhưng không ai nói trước được, lỡ như đụng phải tình huống đặc biệt gì, cũng không tốt lắm.
Cũng may một đường đi đến phòng 207, đều không đụng phải ai cả.
Ở xa xa, Hồ tiên sinh đã nhìn thấy âm khí tràn ra từ khe cửa, cũng không nhiều, chỉ có mấy tia, sau khi tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài phòng, lập tức biến mất.
Sau đó lại có mấy tia chui ra ngoài, tuần hoàn không ngừng.
Người ngoài nghề có thể cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, thậm chí kém hơn âm khí đậm đà tản ra từ trên người du hồn bình thường.
Thật ra không phải như vậy, tồn tại của cửa, không chỉ có hạn chế đối với người, đối với tất cả mọi thứ trên thế gian, bao gồm cả dị loại, đều giống nhau.
Mà đây là một cánh cửa đã khóa, tương đương có thêm một tầng hạn chế nặng nữa.
Dưới điều kiện tiên quyết như vậy, âm khí còn có thể chui ra ngoài, có thể thấy đồ vật bên trong không đơn giản.
"Vào đi thôi." Sau khi Hồ tiên sinh đứng ở bên ngoài cửa quan sát đơn giản một chút, quyết đi đi vào tìm tòi nghiên cứu kết quả.
Ông ấy vừa nói, đi lên phía trước, tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy cánh cửa đang khóa, lập tức được mở ra.
Tình huống bên trong, đen thui, ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào được, không nhìn thấy cái gì cả, giống như Lâu Hiểu Văn miêu tả.
Hồ tiên sinh ung dung đi vào, từ bên ngoài nhìn vào, giống như bóng người của ông ấy đã bị bóng tối cắn nuốt.
Lâu Hiểu Văn thấy vậy, có chút sợ hãi khó hiểu, hình như vẻ mặt cũng càng tái nhợt hơn.
Rồi sau đó cô ấy nghe được một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai, "Không có chuyện gì."
Người nói chuyện là Lạc Văn Thư, cô nhìn Lâu Hiểu Văn, lại bổ sung, "Nếu thật sự sợ, có thể nắm lấy tay Tinh Tinh."
"Chị ơi." Lạc Tinh Dữ phối hợp vươn tay về phía Lâu Hiểu Văn.
Mặc dù tìm kiếm cảm giác an toàn trên người một đứa bé năm tuổi rất là mất mặt, nhưng lúc này, Lâu Hiểu Văn hoàn toàn không để ý chuyện này, cô ấy đưa tay ra, nắm lấy tay của Lạc Tinh Dữ, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Ba người đi vào phòng một trước một sau.
Người cuối cùng là Kim Hữu Tiền, đổi thành lúc trước, cậu ta hận không thể nắm chặt bùa bình an trên cổ, tìm kiếm chút cảm giác an toàn cho mình, nhưng hôm nay Lạc Văn Thư ở phía trước, cậu ta hoàn toàn không sợ chút nào, bước dài một bước, đi vào.
Cửa phòng ký túc xá chậm rãi khép lại, sau đó lại khoá, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi tiến vào phòng, trải qua bóng tối ngắn ngủi, nhắm mắt lại mở mắt ra, Lâu Hiểu Vân phát hiện bỗng nhiên mình đang ở bên ngoài phòng.
Bầu trời âm trầm, ánh sáng không được sáng ngời, nhất thời không phân rõ được thời gian.
Cảnh vật nhìn thấy được trong tầm mắt, đối với Lâu Hiểu Văn mà nói, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là tòa lầu trước mắt, chính là lầu ký túc xá của cô ấy, xa lạ là hoàn cảnh xung quanh, phía sau là tường rào thấp lùn, bốn phía trê trụi, luống hoa và cây cối đều không nhìn thấy bóng dáng.
"Đây là... Chỗ nào?" Lâu Hiểu Vân có chút mờ mịt.
"Là quá khứ do ảo cảnh tái hiện." Một giọng nói non nớt trả lời vấn đề của cô ấy.
Người nói chuyện chính là Lạc Tinh Dữ, sau khi cậu bé nói xong, chỉ nghe Kim Hữu Tiền ở bên cạnh nói tiếp, "Ảo cảnh của quỷ vực, sư phụ, trong này lại là một con ác quỷ sao?"
Bắt đầu đi theo Lạc Văn Thư cho đến nay, mặc dù cậu ta vẫn không cảm nhận được linh khí trong trời đất, bước vào cánh cửa tu hành, nhưng đã học được rất nhiều kiến thức.
"Là ác quỷ, nhưng cũng không phải là một con." Lạc Văn Thư trả lời.
Nghe nói như vậy, Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng không sợ.
Còn về Lâu Hiểu Vân, cô ấy nghe không hiểu gì cả, vì vậy cũng không biết sợ.
Kim Hữu Tiền nhìn xung quanh một vòng, phát hiện một vấn đề, "Sư phụ, sao không thấy lão tiên sinh kia?"
"Ông ấy không ở chung một chỗ với chúng ta, quỷ hồn đưa ông ấy đến một thời gian độc lập khác." Lạc Văn Thư trả lời.
Ba đôi mắt đều nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Vì vậy Lạc Văn Thư giải thích bọn họ, "Quỷ vực này rất đặc biệt, quỷ hồn cường đại, có thể chia ảo cảnh ra rất nhiều tầng, cũng có thể hiểu thành, thời gian được chia ra từng đoạn."
Ảo cảnh trước mắt này có hai tầng, đám người bọn họ ở tầng hai, mà một mình Hồ tiên sinh thì ở tầng một.
Lạc Văn Thư suy đoán, quỷ hồn chỗ này có lẽ cảm thấy Hồ tiên sinh tương đối khó dây dưa, vì vậy nhốt ông ấy vào một đoạn thời gian rất xa khác.
Mà đám người của bọn họ nhìn vào thì tương đối dễ bị bắt nạt, cho nên trực tiếp mang bọn họ đến chỗ này.
"Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi vào sao?" Lạc Tinh Dữ nhìn lầu ký túc xá nữ cách đó không xa.
"Đi tìm người trước." Lạc Văn Thư trả lời.
"Là Hồ tiên sinh sao sư phụ?" Kim Hữu Tiền hỏi.
"Không phải." Lạc Văn Thư lắc đầu, "Mảnh quỷ vực này, phạm vi bao gồm của nó, không chỉ là phòng ký túc xá 207, cả toàn lầu ký túc xá nữ sinh, cùng với một phần của khu vực bên ngoài, cũng có trong số đó."
Trong nháy mắt Lạc Tinh Dữ đã kịp phản ứng, "Là cái chú kia và người bạn nhỏ khác!"
Lạc Văn Thư gật đầu, "Ừ."