Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 267

Chương 267 -
Chương 267 -

Chu Hoài dắt theo Dao Dao đứng ở trước cửa ký túc xá nữ sinh, vẻ mặt hai người đều có chút không hiểu.

"Chú Chu, đây là chỗ nào vậy?"

"Chú không biết."

Chu Hoài rất cố gắng suy nghĩ, tại sao mình ở chỗ này, muốn làm gì, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Lúc này bên cạnh có một giọng nói dễ nghe trong trẻo vang lên, "Các người là đến tìm Tiểu Nhã sao?"

Chu Hoài nghe tiếng nhìn sang, đứng bên cạnh là một nữ sinh nhỏ nhắn, chừng 20 tuổi, tóc ngắn, mắt ngọc mày ngài, trên tai đeo một bông tai trân châu, mặc một cái áo mơ mi trắng ngắn tay, phối với váy dài đến đầu gối màu xanh da trời, trên chân mang một đôi giày màu đen, bên trong là vớ ngắn.

Nhìn thì rất bình thường, nhưng có một loại cảm giác năm tháng.

Tiếng cười nói vang lên xung quanh, lúc này Chu Hoài mới chú ý đến, không ngừng có người đi ra đi vào lầu ký túc xá, đều là nữ sinh tràn đầy thanh xuân, quần áo trên người cũng mang một loại cảm giác năm tháng như thế.

Hình như là đã trở về thế kỷ trước trong phim điện ảnh.

"Này, anh có nghe tôi nói gì không?" Nữ sinh tóc ngắn có chút bất mãn nói.

"Xin lỗi, tôi không..." Chu Hoài nhìn đối phương, mới há miệng, bỗng nhiên trong đầu giống như bị rót vào một đám hồ dính đặc, lập tức quên mất mình muốn nói cái gì.

Sau khi anh ta sửng sốt mấy giây, mới tiếp tục nói, "Đúng, tôi là đến tìm Tiểu Nhã làm phiền cô dẫn tôi đi vào một chút."

"Hừ!" Nữ sinh tóc ngắn bất mãn hừ một tiếng, rồi sau đó xoay người đi vào lầu ký tức xá, vừa đi vừa nói, "Coi như vận may của anh tốt, hôm nay dì quản lý ký túc xá có chuyện phải đi ra ngoài, phòng trực ban là bạn của tôi, chẳng qua anh không thể ở lâu được, phải nhanh chóng đi ra ngoài, biết chưa..."

Chu Hoài tính khí tốt đồng ý, dắt theo Dao Dao vẫn không hiểu chuyện gì, đi theo nữ sinh kia vào lầu ký tức xá.

Một người đàn ông tiến vào ký túc xá nữ sinh, vốn dĩ là một chuyện làm cho người ta chú ý, nhưng các nữ sinh đi ra ra vào vào, giống như không nhìn thấy anh ta, cứ đi lướt qua bên cạnh.

Chu Hoài đi theo nữ sinh tóc ngắn, xuyên qua lầu một, đi lên cầu thang lên lầu hai.

Lúc này vốn dĩ tiếng cười cười nói nói ở bên ngoài, đám người đi qua đi lại không dứt, cũng lập tức biến mất.

Chu Hoài cảm giác có chút lạnh, hơn nữa còn không phải lạnh bình thường, làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái.

Lúc này vang lên giọng nói vừa ủy khuất vừa nghi ngờ của cô bé Dao Dao ở bên cạnh, "Chú ơi, cháu lạnh quá, chúng ta là đi chỗ nào vậy ạ?"

Chu Hoài sửng sốt một chút, cũng dừng bước chân lại, anh ta nhìn cô bé, càng mờ mịt hơn.

"Cháu..."

"Chúng ta là đi tìm chị Tiểu Nhã." Một giọng nói khác cắt đứt lời của anh ta, là nữ sinh tóc ngắn đi ở phía trước, cô ta đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, rõ ràng trên mặt đang cười, giọng nói rất dễ nghe, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác rùng mình.

"Anh ôm cô bé đi." Nữ sinh tóc ngắn nói.

Chu Hoài gật đầu một cái, cúi người ôm Dao Dao, tiếp tục đi lên.

Chỉ nghe cô bé trong lòng nhỏ giọng nói, "Chú ơi, chị Tiểu Nhã là..."

Cô bé còn chưa nói xong, lại bị đánh gãy, "Chị Tiểu Nhã chính là chị Tiểu Nhã, trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy, sẽ làm cho người ta chán ghét, ngoan ngoãn im lặng, mới là đứa bé ngoan!"

Cô ta mới vừa nói xong, Dao Dao phát hiện mình không có cách nào nói chuyện được nữa, cô bé có chút sợ hãi, giãy giụa cơ thể muốn nhắc nhở Chu Hoài.

Nhưng Chu Hoài vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không nhìn cô bé, thậm chí cánh tay hơi dùng sức, giam cầm cô bé, không cho cô bé giãy giụa.

Lên lầu hai, xuyên qua hành lang mờ tối hẹp dài, nữ sinh tóc ngắn dừng lại trước một cửa phòng ký túc xá, né người ra nhìn Chu Hoài, "Đến rồi, vào đi thôi."

Một cánh cửa gỗ cũ kỹ, phía trên dùng sơn đỏ viết ba con số --- 207.

Chu Hoài nhìn mấy con số này, luôn cảm giác có chút quen thuộc, anh ta thử nhớ lại, trong nháy mắt cơn đau đầu xuất hiện, giống như một con dao đang khuất động trong đầu anh ta.

"Nhanh vào đi." Nữ sinh tóc ngắn thúc giục, giọng nói có chút nóng nảy.

Thân thể Chu Hoài cứng đờ, rồi sau đó ánh mắt tràn đầy thống khổ biến thành mê mang, anh ta gật đầu, "Được."

Vừa nói vừa ôm Dao Dao đi vào, một tay nắm cửa nắm của cánh cửa, đang muốn đẩy ra, chợt nghe được trong hàng lang, truyền đến một trận tiếng bước chân nhỏ nhẹ.

Từng chút một, giống như có một quy luật đặc biệt nào đó, hấp dẫn người ta nhìn sang.

Vì vậy anh ta dừng động tác trên tay, cứng ngắc xoay đầu qua, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cuối hành lang mờ tối chật hẹp, chẳng biết lúc nào có bốn bóng người xuất hiện, ba người lớn, một đứa bé.

Đi tuốt ở đằng trước là một người phụ nữ gần tuổi với anh ta, trên người khoác một cái áo khoác có nón rộng, bên trong là váy vải ka ki, cách ăn mặc cùng với hoàn cảnh chỗ này, thậm chí là cái thế giới này, hoàn toàn xa lạ.

Chu Hoài nhìn mặt cô, cái loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt, làm cho anh ta cứng đờ tại chỗ, lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy, rốt cuộc ở chỗ nào gặp được người này?

Loại đau đớn mới vừa rồi lại tấn công đến.

Anh ta đau đớn mức ngũ quan vặn vẹo.

Vốn dĩ nữ sinh tóc ngắn bên cạnh có một khuôn mặt rạng rỡ, lúc này đã hơi vặn vẹo, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Chu Hoài, có một loại cảm giác lạnh lẽo ghê người, giọng nói cũng biến thành nóng vội lạnh như băng, thúc giục nói, "Mau đi vào! Đi vào!"

Lúc này Dao Dao bị ôm trong lòng lại giãy giụa, Chu Hoài đau đớn mức không ôm chặt được, nhất thời không chú ý, để cho cô bé tránh được.

Bình Luận (0)
Comment